Lọc Truyện

Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Quan Thanh Tiêu Full

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 118

Trên cánh tay đó đã có vết vằn, bây giờ là mùa đông, nếu như việc vừa mới xảy ra, sẽ không xuất hiện vết văn.

Tôi tự biết ý lùi ra ngoài, cảnh tượng như vậy vẫn nên để anh tôi đi vào xem thôi, tôi đã đại khái đoán được dụng ý mà chú ấy gọi chúng tôi đến đây.

“Thanh Tiêu, sao vậy? Là xác chết sao?”

Tôi gật đầu: “Có lẽ vậy… Vì sao mà họ lại lấy dao chặt nhau chứ? Người báo cảnh sát đâu rồi?”

Chú Du Phó dẫn chúng tôi đến căn phòng đối diện, một người phụ nữ đang hoảng sợ co ro dưới giường run cầm cập, tóc của cô ta giống như cỏ dại khô héo, mặc bộ đồ ngủ bông vải, bên trong là váy hai dây.

Chú nói, người phụ nữ này dụ dỗ người đàn ông căn phòng đối diện, hai căn phòng cửa đối diện nhau, người đàn ông đó đã ngủ ở chỗ cô ta mấy ngày rồi, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống sinh hoạt ra thì lại lăn lóc lên giường với nhau, kết quả là bị người phụ nữ đối diện đó tìm đến, không nói gì cả, mà chỉ kéo người đàn ông đó về.

Người phụ nữ đó nghe được tiếng kêu thảm thiết của đàn ông trong căn phòng đối diện, sau đó người đàn ông đó hét lên tao sẽ chém chết mày… Từ đầu đến cuối cô ta không hề nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, sáng hôm nay cô ta muốn đến xem người đàn ông đó thế nào rồi, thì phát hiện trong nhà có vết máu, sợ hãi quá nên đã báo cảnh sát.

Chú nhận được hồi báo của cấp dưới thì dẫn đội cảnh sát đến đây, thấy hai vợ chồng đó đều đã chết, thi thể ghê rợn, có rất nhiều vết thương chí mạng, người phụ nữ đó rất quái dị, nhìn thi thể của cô ta có lẽ đã chết được hơn ba ngày rồi.

“Chú nghi ngờ mọi thứ ở đây đều có vấn đề.” Chú Du Phó nghiêm chỉnh nói: “Trước đây ở chỗ này đã xảy ra rất nhiều vụ án hình sự… có người tự sát, có người chết một cách khó hiểu, chém giết lẫn nhau, đánh ghen… cực kỳ tàn bạo!”

Tôi ngước đầu nhìn lên trời, sương mù u ám giống y như cảnh tượng mà mỗi khi tôi đến chợ Quỷ ở Âm nhìn thấy – chỗ này chắc chắc có vấn đề, nơi này giống như là nơi hội tụ lượng lớn quỷ khí âm gian.

Chuyện như này không phải người “còn non và xanh” như tôi có thể phán đoán được, cần Phong Ly Ngân đến đây mới được, tôi tìm anh tôi lấy chìa khóa xe, định quay lại xe trốn gọi anh ấy thử xem.

Vừa đi ra ngõ, có mấy người phụ nữ lại ngăn tôi lại.

“Này cô gái, bên trong thực sự có người chết sao?” Một người phụ nữ sợ hãi hỏi tôi.

Tôi gật đầu, quay người định đi vòng qua bọn họ, ai ngờ được bọn họ lại bắt lấy tôi, hỏi rõ tình hình mọi chuyện.

“Mấy người hỏi chuyện này làm gì? Có phải mọi người có liên quan đến hung thủ gây ra vụ án không?” Tôi bực mình hét lên.

Bọn họ liền xua tay nói: “Không, không! Không liên quan đến chúng tôi!”

Trông lo sợ như vậy mà còn nói không liên quan đến bọn họ?

“Mấy người nếu như biết chuyện gì thì mau nói ra đi, đừng cho rằng sự việc không liên quan đến mình rồi mặc kệ, coi chừng vụ việc như vậy sẽ xảy ra với mấy người đấy, nói không chừng người tiếp theo gặp phải tai ương chính là mấy người.”

Người phụ nữ buột tóc đuôi ngựa trẻ tuổi nhất trong số bọn họ do dự nói: “Chúng tôi… mấy hôm trước chúng tôi đánh mạt chược với người phụ nữ đó, cô ta nói Đợi con quỷ chết tiệt nhà tôi trở về, tôi sẽ chặt băm hắn ta chúng tôi tưởng là cô ta nói đùa chứ…”

Mắt tôi nháy liên tục, hỏi: “Mấy người biết những gì? Mau nói đi!”

“…Người phụ nữ đó hình như cũng có nhân tình, khi chồng cô ta trốn ở phòng người phụ nữ đối diện tằng tịu với nhau, thì vợ hắn ta hình như cũng có người đàn ông khác đến… Tôi nhìn thấy có một người đàn ông xuất hiện ở trước cửa nhà cô ta, nhìn cũng rất đẹp trai, nhìn giống như sinh viên vậy thôi.”

Sinh viên? Tim tôi đột nhiên đập mạnh, thể xác của Quan Ngạn Thần đó còn không biết tung tích của hắn ở đâu, có lẽ nào là hắn ta không?

Tôi ngồi ở ghế sau xe, đóng cửa lại, cầm lấy con dấu của Phong Ly Ngân khẽ đọc: Phong Ly Ngân, anh mau đến đây đi, nơi này xảy ra chuyện rồi.

Đọc một lúc lâu mà không có phản ứng gì, không phải thằng cha này nói có thể nghe thấy sao?

Không linh nghiệm gì cả!

Còn không linh nghiệm bằng kêu tiểu quỷ sai nữa.

Tôi đang định mở khóa xuống xe thì nghe thấy tiếng cười khẽ, Phong Ly Ngân đã xuất hiện cạnh tôi.

“Mới xa nhau chưa bao lâu! Em đã…” Anh ấy muốn cười nhạo tôi, chưa nói xong đã nhíu mày: “Em đi đâu vậy!”

“Tôi ở… ưm… ưm ưm… anh…”

Anh ấy làm gì vậy! Tôi vẫn chưa nói xong thì đã bị anh ấy giữ lấy cằm rồi hôn ngấu nghiến.

Kiểu hôn điên cuồng như vậy làm tôi cảm thấy khó thở, hơn nữa còn ép tôi nuốt rất nhiều nước bọt xuống.

“Anh… khụ khụ khu…” Tôi sặc chảy cả nước mắt.

Lúc nào chỗ nào rồi mà anh ấy lại đột nhiên phát điên như vậy!

“Nuốt xuống.” Anh ấy nhíu mày, nhấc cằm lên, bắt tôi nuốt nước bọt: “Em đi đâu mà bị nhiễm phải quỷ khí hạ bát ngục? Thứ này sẽ xâm nhập vào cơ thể, rất có hại với phụ nữ, em còn là tứ trụ thuần âm nữa, hơi thở của ta có thể giúp em xua đuổi đi quỷ khí… Có thấy không thoải mái không?”

Nước mắt tôi sắp tuôn trào, giữa ban ngày ban mặt mà ép tôi nuốt nước bọt thì xấu hổ đến nhường nào, anh nói xem có thoải mái hay không?

“Trước khi anh muốn làm thì nói với tôi một tiếng được không? Ức hiếp người như vậy.. khụ …” Mắt tôi ửng đỏ nhìn anh ấy.

“Bớt lảm nhảm đi, em đã làm gì rồi?”

Tôi lau nước bọt và nước mắt đi, nói với anh ấy tình hình ở đây: “…Hạ bát ngục mà khi nãy anh nói là gì vậy?”

“Trong hai mươi tầng địa ngục, chia làm sơn thượng bát ngục, trung ương bát ngục, và sơn hạ bát ngục… quỷ khí trên người em rất giống với sơn hạ bát ngục.”

Âm khí ở đây tích tụ một cách không bình thường, thường xuất hiện ở những nơi xảy ra vụ án, sở trưởng ở đây lại giấu mọi chuyện không báo lên cấp trên, không che đậy được nữa đã tự sát ngay tại nhà, đây đều là những hiện tượng hết sức bất thường.

Tôi nhìn thấy anh ấy rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Thanh Nhụy, giọng nói cực kỳ kích động của cô ta vang lên: “Đế Quân đại nhân, người có căn dặn gì không?” net

“Nhà họ Thẩm phái mấy người tới… nơi này tên là gì?” Anh ấy quay đầu nhìn tôi.

“…Thôn Hồi Long ở khu vực mới.” Tôi nặng nề trả lời, nhìn thấy anh ấy tin tưởng Thẩm Thanh Nhụy như vậy, tôi có chút ghen tuông.

“Được ạ, tôi sẽ qua đó ngay đây!” Thẩm Thanh Nhụy tích cực trả lời.

Tắt điện thoại, Phong Ly Ngân kéo tôi nói: “Dẫn đường đi, tôi đi với em xem thế nào.”

Chúng tôi xuống xe, anh ấy ngước đầu nhìn hơi mù trên bầu trời, nhíu chặt mày.

Quay trở lại căn nhà đó, chú Du Phó sững sờ nhìn sang bên cạnh tôi, chú ấy đã nói có thể nhìn thấy bóng hình mờ mờ.

Tôi khẽ gật đầu với chú, chú ấy biết ý nói những cảnh sát bên trong giải tán ra.

Khi anh tôi ra ngoài nhìn thấy Phong Ly Ngân thì lập tức đưa mắt ra hiệu, tỏ ý bên trong có thứ gì đó.

“Thanh Tiêu, em gọi hắn ta đến sao?” Anh tôi khẽ hỏi.

“Ừm… nơi này hình như rất bất thường.”

“Nào chỉ có bất thường thôi đâu! Dưới gầm giường trong phòng đó còn có một cái động! Anh có thể nhìn thấy, nhưng những người khác thì không nhìn được!”

“Động? Động gì chứ? Động dưới lòng đất sao?”

“Cái động màu đen! Khi nãy anh nhìn thấy có một cánh tay ở trong đó, nhìn lại lần thứ hai thì không thấy nữa, anh tưởng mình bị hoa mắt, nên không dám lại gần nữa.”

Anh ấy vừa nói xong, Phong Ly Ngân đã nhíu mày đi vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT