Chương 120
Chúng tôi chạy tới ngõ Đông thôn Hồi Long, hai cảnh sát mà chú tôi sắp xếp đã đứng đó đợi chúng tôi.
“Xin chào, hai người chính là chuyên gia đến xử lý sao?” Một người cảnh sát bắt tay với anh tôi, tự giới thiệu anh ta họ Tiết.
“Đây chính là ngõ Đông sao?” Tôi lo ông Trần sẽ gặp phải chuyện gì, ngó đầu nhìn vào trong ngõ xem.
Bây giờ vẫn chưa đến nửa đêm, xung quanh có không ít người đang đi qua đi lại, lúc này không phải lại xảy ra án mạng nữa đấy chứ? Có điều cũng khó nói, ông Trần cũng có chút hiểu biết về cúng bái, khiến ông ta sợ hãi như vậy, có lẽ là đã đụng vào thứ gì đó rồi.
“Đây chính là ngõ Đông, có điều bên trong con có ba ngã rẻ nhỏ nữa, gọi là Đông Nhất Điều, Đông Nhị Điều, Đông Tam Điều, không biết người mà hai người muốn tìm cụ thể ở đâu.” Tiểu Tiết hỏi: “Có manh mối nào cụ thể hơn không?”
“Hừm, chúng tôi muốn tìm một ông già tên Trần Quốc Thắng, người gầy gầy, người có lẽ cao thế này.” Tôi nói với Tiểu Tiết.
Anh ta gật đầu, dẫn chúng tôi đi vào đó hỏi thăm.
Anh tôi đi trước tôi, giúp tôi che chắn lại những ánh mắt xấu xa, phong thủy nơi này quá tệ, đàn ông sống ở nơi này ai ai cũng nhìn ghê rợn, hung ác, ánh mắt dâm dê đầy dục vọng.
Khi đi tới Đông Nhất Điều, chúng tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh phả ra từ bên trong, anh tôi chào hỏi hai người cảnh sát rồi kéo tôi đi.
Đi đến phía sau của một căn nhà cũ nát nhìn, âm khí bay ra từ nơi này, dưới đất có một kênh rạch thông vào bên trong nhà, mùi hôi thối rất nặng.
“Thanh Tiêu, em đứng xa ra một chút, anh nhảy lên tường xem thế nào.” Anh tôi đeo găng tay vào, ngậm lấy bùa đồng, những thứ này đều là những vật cần thiết mỗi khi anh tôi và bố tôi đi ra ngoài.
Anh ấy chạy lấy đà hai bước rồi giẫm chân lên tường, hai tay bám thành tường, dùng sức của cánh tay trèo lên trên.
Tiểu Tiết khẽ nói: “Thân thủ cũng được đấy chứ, giống như đã từng luyện tập vậy, pháp sư các cậu còn cần phải tiến hành huấn luyện quân đội sao?”
“Nơi này là đầu mà anh còn nói đùa được, rảnh rỗi thì tìm người giúp tôi đi.” Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
Tiểu Tiết cười cười xin lỗi, quay người gõ cửa những nhà bên cạnh để hỏi.
Ở cái nơi hỗn loạn này thì người mở cửa đa phần cũng đều là những người gì đâu.
Có khi là tên say rượu, có khi lại là phụ nữ lắng lơ, nhưng mà không ai biết người sống trong căn nhà này là ai.
“Bình thường mọi người không đến nhà nhau sao?” Cảnh sát Tiểu Tiết hỏi.
“Vậy cũng cần phải có cửa chứ, đây là bờ tường sau nhà, cửa trước có lẽ là ở bên cạnh ngõ Tây, lượn một vòng lớn, ngại đi qua lại, ai sống ở đó thì liên quan gì đến mấy người, chúng tôi cũng không phải cảnh sát.” Người phụ nữ bực mình đóng cửa lại.
Anh tôi đã leo đến nóc nhà rồi, ngói nhà như vậy rất trơn, tôi nhìn mà lo lắng, đang định kêu anh ấy xuống đi hẵng nói, anh ấy lại kêu lên: “Nơi này không phải là sát vách căn nhà này sao? Sao lại không có cửa?”
Vừa nói xong, mái ngói dưới chân anh ấy đột nhiên rớt xuống một miếng!
Tôi sợ hãi hét lên, nghe thấy tiếng anh tôi rủa “tiêu rồi” xong thì không nghe thấy gì nữa.
“Mấy người, mấy người còn không mau đến cứu người đi!” Tôi hét lên với hai người cảnh sát đứng bên cạnh.
Bọn họ sợ hãi, khi hoàn hồn lại thì vội vàng trèo tường, nhưng hai người đó cũng không leo lên được, chỉ đành phải chạy đến ngõ bên cạnh, định đi vòng đến trước cửa.
Tôi cũng chạy theo, có lẽ là cử động mạnh quá, bụng đột nhiên đau dữ dội, tôi nhớ ra trong bụng còn có đứa trẻ, không dám cử động quá mạnh, lo lắng không ngừng gọi Phong Ly Ngân, còn đọc cả Bảo Cao để kêu tiểu quỷ sai tới.
Tiểu quỷ sai hầu như chỉ cần gọi là đến ngay, hai người họ hỏi: “Tiểu nương nương, kêu chúng tôi làm gì vậy?”
“Phía trước… căn nhà phía trước, hai người tới đó xem thế nào, anh tôi rớt xuống đó rồi…” Tôi thở hồng hộc, chỉ dám chạy chầm chậm.
Tiểu quỷ sai chạy theo tôi mấy bước, sợ hãi kêu lên: “Nơi này sao lại có địa ngục của quỷ!”
“Không phải địa ngục của quỷ, mà một cái ngã, người nhà họ Thẩm đã phong ấn bên trong căn nhà đó, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu… Hai người mau chạy tới căn nhà sát vách đó xem thế nào! Sao không nghe thấy tiếng anh tôi nữa!”
Căn nhà đó quả nhiên ở bên cạnh, nhưng cửa đã bị đá chặn lại rồi!
Trước đó chúng tôi còn nghĩ rằng nơi này là nhà của ai, bây giờ mới biết là một căn nhà đã bị chắn cửa lại!
“Mấy người muốn làm gì!” Mấy người cảnh sát canh giữ ở đây và Khôn Đạo nhà họ Thẩm đang ngồi ở căn nhà bên cạnh xem phim để giết thời gian, nghe thấy tiếng nói của chúng tôi, thì có hai người nhảy ra.
Khôn Đạo nhà họ Thẩm đó tưởng chúng tôi đến làm loạn, ra sức đẩy tôi: “Tránh xa ra! Không được phép lại gần căn nhà này!”
Tôi bị ông ta đẩy ngã, tức giận nói: “Tôi vào căn nhà bên cạnh mà thôi!”
“Bên cạnh cũng không được! Ai biết các người có phải muốn nhân cơ hội trèo tường qua để vào hủy hoại chứng cứ hay không! Nơi này có người chết, trước khi điều tra ra được kết quả không ai được phép lại gần!” Ông ta hung dữ hét lên.
Cảnh sát Tiểu Tiết cũng rất bối rối, nói với đồng nghiệp: “Chúng tôi đi mượn cái cầu thang ngó vào đó xem thế nào, đúng thực là có người đã bị rơi vào đó, khi nãy chúng tôi còn đi theo mà.”
Khôn Đạo nhà họ Thẩm tức giận nói: “Các người là cảnh sát, lẽ nào không biết phải bảo vệ hiện trường sao? Ai rơi vào đó chứ? Sao lại không có chút tiếng động nào? Định lừa ai chứ!”
Cái người này! Thật tức chết mà!
Tiểu quỷ sai bay lại, có lẽ là trên người bọn họ có âm khí, Khôn Đạo nhà họ Thẩm đó lập tức cảnh giác giơ bùa chú ra mắng chửi: “Quả nhiên có âm vật!”
Nói xong ánh mắt như tia điện nhìn về phía tôi, tôi vừa trèo lên trên, ông ta đã dán một tấm bùa lên đầu tôi, tôi tức giận xé nó đi, mắng: “Ông có nghe hiểu tiếng người không vậy? Tôi tận mắt nhìn thấy anh tôi rớt xuống đó! Ông không nghe đúng không… được được được thôi… tôi gọi điện cho Thẩm Thanh Nhụy, để tôi nói với cô ta.”
“Cô là cái thá gì mà lại dám kêu cả họ lẫn tên của đại tiểu thư nhà chúng tôi!” Ông ta không khách khí mắng.
Tôi…
Tôi thật sự muốn đánh ông ta!
Tiểu quỷ sai kéo mép áo tôi nói: “Tiểu nương nương bớt giận, bớt giận… cái đó, bên trong thực sự không có người! Chúng tôi đã vào xem rồi, bên trong không có người!”
Không có người? Vậy anh tôi đâu rồi?
Tôi nghĩ đến việc không thấy anh tôi đâu nữa, nước mắt đột nhiên rơi xuống – tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy rớt xuống dưới! Còn nghe thấy anh ấy kêu lên “tiêu rồi”, sao bây giờ lại không thấy nữa chứ?
Cảnh sát Tiểu Tiết vác lấy cái thang, tôi xông lên đẩy anh ta ra, định tự mình trèo qua đó xem thế nào.
“Ấy ấy ấy, cô đừng làm vậy! Cô nhảy vào đó thì sao ra ngoài được chứ!” Tiểu Tiết kéo tôi lại nói: “Đợi đồng nghiệp của tôi mượn thêm một cái thang nữa đặt vào bên trong…”
Không đợi được nữa, tôi đang lo sốt vó lên đây! Đó là anh tôi! Anh ấy mất tăm rồi!
Khoảnh khắc mà anh tôi rớt xuống tôi giống như bị hôn mê, trong đầu mông lung! Chuyện này quả thực còn khiến tôi sợ hãi hơn khi không nhìn thấy Phong Ly Ngân!
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!