Chương 145
*: Vị thần phúc đức
Tôi không ngờ vị thổ địa đầu tiên tôi nhìn thấy lại… mộc mạc như thế.
Thổ địa được xưng là phúc đức chính thần, bởi vì trong tín ngưỡng người Hoa chữ “thổ” vô cùng quan trọng, gìn giữ đất đai đã trở thành một loại quan niệm xâm nhập vào gen mỗi người.
Việc lớn như biên giới quốc gia, mỗi ngày tin tức đều đưa tin “từ xưa đến nay”, chơi lưu manh chiếm đất một cách lễ phép.
Đến việc nhỏ như mấy nhà nghèo, bình thường hòa thuận không có vấn đề gì, đến khi có nhà có đất thì ngay cả việc cầm dao chém người cũng có khả năng.
Cho nên cái quan niệm “có đất là có tiền” đã ăn sâu vào trong thâm tâm mỗi người, thổ địa cũng trở thành vị thần trừ tà, cầu phúc, cầu được mùa màng bình an gia đình, là vị thần mà dân gian cung phụng nhiều nhất, thường xuyên nhất.
Nhưng cái vị trước mắt tôi thì… Đừng nói gì đến cầu phúc cầu tài, nói quần áo ông ta tả tơi đã là nói giảm nói tránh nhiều lắm rồi.
Nghe nói hội chùa chính là hoạt động đặc sắc nhất để hiến tế cho thổ địa, cho dù nơi này hoang vắng thì cũng có thể đến hội chùa nơi gần đó để hưởng nhang khói mà, sao lại sống khổ sở như thế này chứ?
“Cậu trẻ nhà họ Quan, cậu lại tới nữa rồi.” Thổ địa gia yếu ớt nói.
Anh tôi sửng sốt: “Ông nhớ tôi?”
Thổ địa gia gật đầu nói: “Người tới đây chỉ toàn là người trong giới âm dương giống các cậu.. Ta đều nhớ, lần trước cậu còn thắp hương cho tôi mà.”
Anh tôi lấy thuốc lá Trung Quốc ra nói: “Hôm nay không mang nhang nến, đây, dùng tạm cái này đi.”
Anh tôi vừa nói vừa châm ba điếu thuốc, đặt ở trước tượng thổ địa, còn sửa sang lại bức tượng cho ngay ngắn.
“Còn đây là tiểu nương nương đúng không…”
Thổ địa nhìn thấy hương khói thì cực kỳ vui vẻ, quay lưng chào hỏi tôi.
Tôi cúi người chào ông ấy, ông ấy cũng cúi gập người với tôi.
Woa, mấy người lớn tuổi hành lễ tiêu chuẩn ghê, như vậy mới gọi là hành lễ chân chính, còn tôi chỉ tùy tiện làm đại, xấu hổ thật.
“Có phải ông không đủ tiền đút lót cho lãnh đạo để đổi cương vị hay không? Ở chỗ này canh chừng đất đai nơi đây làm gì? Đều là đất chết.” Anh tôi bĩu môi, tự lấy ra một điếu thuốc khác.
Nhưng anh không dám châm, vì vừa lấy thuốc ra thì đã bị tôi tiếng, anh tôi chỉ có thể ngậm cho đỡ ghiền.
Thổ địa gia cười khà khà: “Ao máu còn có thể làm sen nở, đất chết rồi cũng có thể nở hoa, tất cả đều sẽ có duyên phận của nó.”
Ông ấy nói, xong lộ ra một nụ cười với tôi.
Tôi cảm thấy ông ta đang muốn truyền đạt đạo lý gì đó với tôi, dù tôi có hiểu hay không thì cũng cảm ơn trước đã: “Cám ơn ạ.”
Ông ấy cười, rồi lại tiếp tục nói chuyện với anh tôi.
Trước kia tôi không hiểu làm thần tiên rồi thì sẽ có gì khác nhau, hiện tại thì đã dần hiểu được, đa số thần sẽ có chức vụ, bọn họ sẽ từ bi hoặc trợn mắt, hoặc có quyền to ngập trời hay chỉ là vị quan nhỏ bé bảo vệ một mảnh đất nhỏ xíu.
Mà tiên thì rãnh rỗi hơn nhiều, là Đại la kim tiên, hay Tán tiên thì cũng đã siêu thoát khỏi vạn vật, còn có cái gọi là quỷ tiên, thi tiên, trong thiên địa có rất nhiều thứ không thể giải thích, thật sự là không kể xiết.
“Gần đây không ổn lắm, không ổn, pháp trận phong tà chỉ còn là cái danh, ngày nào để quân đại nhân cũng phải đến đây trông chừng một lúc, pháp trận phong tà năm đó không chỉ có pháp thuật của đạo gia mà còn có một vị hòa thượng giúp đỡ tạo nên, nhưng mà cửa Phật hiếm hoi, còn chưa tìm được người kế thừa của ông ta vậy nên mấy năm gần đây đều do đạo gia duy trì pháp trận, nên càng ngày càng khó khăn.” Thổ địa lắc đầu thở dài.
“Ta nhìn người phàm các cậu người trước ngã xuống người sau tiến lên, ta không đành lòng, nhưng người quỷ là âm dương cùng nhau tồn tại, minh giới thuần âm nên chỉ có thể trông cậy vào các cậu… Hiện tại tiểu nương nương ở đây, vậy thì có thể có thể lấy đại từ bi đạt thành công đức…”
Đại từ bị đạt thành công đức?
Tôi yên lặng xoay đầu đi, hy sinh con mình để đạt được công đức sao? Tôi chỉ là người phàm, làm gì có tư tưởng giác ngộ cao quý như thế?
Cho dù đã nhắc nhở chính mình cả ngàn lần: nếu pháp trận mà hỏng thì không chỉ con tôi gặp nguy hiểm mà người thân của tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm, tổ chim rơi thì trứng cũng vỡ, tôi đều hiểu.
Nhưng chuyện sắp xảy ra, tôi vẫn không nguyện ý, không buông bỏ được.
Tôi không phải là thần tiên tu đạo, quan tâm công đức làm gì.
Tôi chỉ là một người bình thường, nhiều nhất là tự chú ý không để tăng thêm nghiệp chướng cho bản thân, có thể cùng gia đình hòa thuận sinh hoạt là được rồi.
“Tiểu nương nương, âm dương chỉ là hai mặt của một vật, không đáng sợ như người tưởng tượng đâu, không cần sợ hãi… Đế quân đại nhân là thần, nhất định có thể bảo vệ người.” Ông ấy an ủi tôi.
Thật không?” Nhưng tôi không lo cho bản thân mình, tôi lo cho hai đứa con tôi.
Tôi chỉ hy vọng khi hắn ban ân huệ của mình cho chúng sinh thì có thể suy xét một chút tới con của chính hắn.
Tro tàn của tiền giấy bay trong cơn gió, Thổ địa gia ngồi cạnh tôi cúi đầu: “Đế quân đại nhân giá lâm, lão nên đi thôi.”
Nói xong, ông ấy biến mất.
Phong Ly Ngân xuất hiện trước mặt tôi, vẻ mặt hắn không còn lạnh lùng, chắc có chuyện gì vui đây?
“Đã bắt được Quan Ngạn Thần rồi sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, còn có vài tên nữa.” Hắn kéo tay tôi lên xe.
“Còn ai nữa?”
“Một tiểu hòa thượng.”
Tôi ngẩn ngơ, vừa mới nghe được chuyện phong tỏa pháp trận năm xưa có sự hợp lực của một đại hòa thượng, chẳng lẽ tiểu hòa thượng này là truyền nhân của ông ta?
Phong Ly Ngân gật đầu, thở dài nói: “Đi thôi, đến thôn Hoàng Đạo, còn nhớ đường không?”
“Vậy cũng nói, cho dù không nhớ thì chẳng lẽ tôi không thấy mớ khí đen làm đen trời kia sao, đi theo hướng đó chứ gì?” Anh tôi khởi động xe đi về hướng ngọn núi.
Toàn là đường núi, lắc lư một hồi thì tôi bị say xe.
“Thanh Tiêu, có cần dừng lại cho em nôn không?” Anh tôi đã lái cẩn thận lắm rồi.
“Không cần… Em chỉ muốn mau đến nơi cho rồi..” Tôi bụm miệng nói một cách khó khăn.
Phong Ly Ngân vươn tay ôm tôi lên ngồi trên đùi hắn, trầm giọng nói: “Dựa vào.”
Hừm, cảm nhận được hơi thở lạnh băng của hắn thật sự có thể giúp tôi áp chế cơn buồn nôn.
Xốc nảy hai tiếng đồng hồ, lúc xuống xe chân của anh tôi cũng run lên.
Tôi thì được bế xuống xe, Phong Ly Ngân không thèm để ý chuyện người ở đây có thể thấy tôi đang bay trên không không.
Đây là một mô núi cao có thể nhìn xuống sườn núi, dưới triền núi là một ngôi đình bằng cỏ tranh, sau đó là một tòa nhà bằng gỗ, thoạt nhìn đã xây nhiều năm rồi, chắc là của mấy thế gia phong tà xây nên.
Hai bên tòa nhà có rất nhiều lều quân dụng, có vài pháp sư đứng ở đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Buông em xuống đi…” Bọn họ nhìn thấy tôi đang bay chắc đã hiểu đang xảy ra chuyện gì rồi, một đám người đều nhìn tôi với ánh mắt trầm tĩnh.
Phong Ly Ngân buông tôi xuống: “Em ở đây ngoan ngoãn chờ, ta đi xem xem tổn thất đến đầu rồi, chờ ta trở lại rồi đưa em đi xem cái này.”
“.Vâng.” Tôi gật đầu, đứng cùng anh tôi.
Đây chính là vùng lân cận thôn Hoàng Đạo sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!