Chương 165
Thanh kiếm tiền xu trong tay anh tôi là bảo bối mà cụ cố cất giấu dưới đáy quan tài, vô cùng sắc bén, anh ấy định sẽ chém anh linh đó, nhưng anh ấy nhìn thấy tôi chỉ dùng thuật phong ấn tà, nên dừng tay lại.
“Sao vậy? Em muốn đưa nó đi sao? Thứ này nhìn có vẻ tà khí rất nặng, có lẽ không thể đưa nó đi theo cách bình thường được…” Anh tôi do dự.
Bóng đen tròn đó vẫn đang giữ lấy cổ nó.
Anh tôi thử dùng bùa chú dán lên đầu nó, nhưng anh linh đó chỉ là một làn tà khí, nhưng không thể khiến cho nó khôi phục lại chút thần chí nào.
“Anh, nó chắc hẳn có bản thể, anh tìm ở trong tủ xem.” Anh tôi quay người tìm lục lọi trong tủ.
Cuối cùng tìm được một di cốt thai nhi chỉ to bằng lòng bàn tay ở trong thùng gạo.
“Mẹ nó chứ, ai lại điên cuồng như vậy chứ, đây là thai nhi thực sư!” Anh tôi vừa chửi vừa đi lại, lòng bàn tay của anh ấy to, di cốt đó nằm trong lòng bàn tay anh ấy.
Chính là một thai như vừa thành hình chưa bao lâu, cả người đều là màu đen, nhắm mắt, chân tay co lại, bị một sợi dây thừng màu đỏ trói lại.
Nhỏ như vậy…
“Thông thường thai như bình thường đến sau năm tháng sẽ bắt đầu, cái này ít nhất cũng được sáu tháng rồi, hoặc là sinh non bị chết yểu, hoặc là chết trong dạ, bị tà pháp luyện hồn thành ra như này… Oán khí nặng quá!” Anh tôi cầm không chắc,
“Đây không phải luyện hồn… đây là luyện xác, nhìn thì có vẻ giống, nhưng vẫn có một vài điểm khác biệt.. có lẽ là pháp môn tẩu thi tiên đạo.” Tôi nhìn anh tôi.
Anh tôi gượng cười: “Anh chỉ cần nghe đến ba chữ thi tiên đạo thì đã thấy đáng sợ, năm đó tên tà đạo đó dẫn theo hai đệ tử rồi bị biến thành canh thịt người, bây giờ mới thu được nửa linh hồn tà đạo, không biết còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Trước khi chúng tôi bước vào thôn Hoàng Đạo, gặp hai người đàn ông tự xưng là người dẫn xác, bọn họ khi đó còn muốn bắt cóc tôi, để tôi sinh con ra rồi luyện thành xác chết trẻ em, còn nói tiên thiên pháp lực lợi hại như vậy, nhất định có thể luyện thành Thi Vương.”
Lẽ nào hài cốt đen này có quan hệ với phái luyện xác bí mật này sao?
“Rầm!” Có một hòn đó bay đến đập vỡ cửa sổ!
Chúng tôi ôm đầu né đi theo phản xạ có điều kiện,trận pháp bị làm loạn, anh linh đó lập tức vùng vẫy khỏi dây xích thoát ra ngoài từ cửa sổ.
Bên ngoài vang lên tiếng chửi của đám cánh sát Lô, anh tôi kéo tôi lên, hét: “Đuổi theo!”
“Ừm..” Tôi sờ bụng, hai tiểu tổ tông này cũng coi như nghe lời, không bá đạo hủy diệt đi đối phương.
Tôi cho thanh kiếm Đạo Mộc vào trong ba lô anh tôi, hai tay ngón tay út và thứ hai đan xéo nhau, ngón tay cái gập lại, những thứ này đều là thuật pháp mà nhà họ Thẩm từng dạy cho, trước kia thấy dùng cũng không có hiệu quả, bây giờ thì lại thấy có hiệu quả rồi.
Một luồng ánh sáng trắng mang theo tiếng gầm hét lao theo hướng mà anh linh đó chạy thoát.
Anh tôi sững sờ: “Thần hổ đề hồn ấn? Oa, Thanh Tiêu nay em đúng đáng sợ thật đấy, em đã trải qua những chuyện gì ở thôn Hoàng Đạo vậy? Tu vi đạo thuật sao lại thay đổi vượt bậc vậy.”
“Em cũng không nhớ… mau đuổi theo đi!” Tôi thúc giục anh tôi.
Anh ấy lái xe đuổi theo ánh sáng trắng phía trước, khi xe đi tới ngã ba, anh linh đầu to đó bay đến phía chiếc xe tải nhỏ đang chạy nhanh như tên bắn, ánh sáng trắng cũng bay vù qua đó, giống như một con hổ dũng mạnh va đập vào, làm chiếc xe đó quay vòng một hình S suýt chút nữa thì va vào cầu vượt.
Chiếc xe tải thấy chúng tôi cứ đuổi sát theo, đành phải chạy xe về phía đường đi về vùng ngoại thành.
Nói về đua xe, với tính năng của chiếc xe này, cùng với kỹ năng đánh võng của anh tôi nhanh nhẹn hơn đối phương nhiều, rất nhanh đã ép chiếc xe đó sát vào bên đường.
“Này! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng! Làm người thì giữ lại một con đường, ngày sau còn gặp lại!” Hai người đàn ông ló ra ngoài xe, nôn nóng hét về phía anh tôi, anh linh đầu to đó đang bay ở phía sau người bọn họ.
Giọng phổ thông của hai người đang ông đó mang theo giọng địa phương, vừa nghe là biết người ở vùng núi xa xôi.
“Nếu như mày là phụ nữ đẹp, tao đây còn có thể ngày sau gặp lại, hai đứa mày xấu xí đến nhức mắt, tao đây không có hứng thú!” Anh tôi mắng rồi đi xuống xe, cầm theo kiếm Càn Khôn của anh ấy, khí thế hùng hổ.
Anh ấy cũng không chấp nhận được loại tà đạo dùng đứa trẻ để làm pháp khí này, hơn nữa bây giờ anh ấy đã bắt đầu tự cho mình là chú rồi.
Tôi đứng sau người anh ấy, tôi sử dụng thuật trói quỷ, bắt tà, giam cầm, anh linh đầu to đó hét lên đau đớn lăn lộn dưới đất.
Hai người đàn ông đó sợ hãi nhìn tôi, cầu cứu: “Cô gái à, anh linh này là pháp khí của chủ nhân tôi, chúng tôi lén lút lấy ra để làm ra ba thi thể để dẫn về luyện xác, cô muốn điều kiện gì chúng tôi đều đồng ý, xin cô hãy rộng lòng giúp đỡ!”
Luyện xác?!
Tôi nhíu mày lại, đúng là oan gia ngõ hẹp! Sao lại gặp phải người trong dòng dõi dẫn xác luyện xác rồi chứ?
Anh tôi cầm kiếm chỉ về phía hai người đàn ông đó, hỏi: “Các ngươi sao lại làm hại gia đình kia? Nhà đấy chọc vào các người gì sao?”
Hai người đàn ông đó nhìn nhau, khẽ nói: “Không chọc vào chúng tôi, chỉ là con gái nhà đó thường xuất hiện ở rạp chiếu phim buổi tối, hơn nữa âm khí trên người rất nặng, vậy nên bị chúng tôi để ý tới…
“Chúng tôi vốn dĩ chỉ định làm chuyện đó với cô ta mấy lần, không ngớ rằng cô ta vẫn còn đu bám theo anh em chúng tôi, thích chơi một lúc ba người cùng chúng tôi, sau khi đã quen, cô ta nói cho chúng tôi biết chuyện ở nhà cô ta, vừa vặn có ba người, hơn nữa còn bệnh tật triền miền, âm khí đều nặng”
“Vậy nên chúng tôi đưa anh linh cho cô ta, nói cô ta đặt nó ở dưới đáy bếp lò sẽ có chuyện hay ho, vậy mà cô ta cũng tin… chúng tôi chỉ là muốn có ba thi thể, không ngờ rằng bố cô ta hét lên kêu cứu, làm kinh động đến hàng xóm, kế hoạch của chúng tôi bị phá vỡ, muốn đến lấy anh linh về, lại bị cảnh sát bao vây, chỉ có thể chờ đợi lần sau, đưa anh linh trở về phục mệnh.”
“Này người anh em, tôi thấy hai người cũng không phải cảnh sát, hơn nữa những chuyện hại đến mạng người như ậy hai người không có chứng cứ, pháp luật cũng không phán tội cho chúng tôi được, chi bằng tha cho chúng tôi lần này, mọi người đều làm chung nghề với nhau, sau này có chuyện không may còn có lúc giúp đỡ nhau nữa mà!”
Hai người bọn họ nói liên tù tì một hồi, anh tôi nhíu mày,quả thực chuyện như thế này pháp luật cũng không thể phán tội gì được, lẽ nào nói bản thân bị quỷ ám lên người, là có thể thoát khỏi hình phạt sao?
Tôi quay đầu hỏi anh tôi: “Ba người hành là gì?” Còn không phải một câu luận ngữ sao? Ba người đi cùng nhau nhất định có người làm thầy của mình.
Anh tôi trừng mắt: “Đợi về nhà anh lấy cho em xem mấy bộ phim liên quan đến vấn đề này, em sẽ biết ngay thôi.”
… Anh nói như vậy thì em cũng hiểu được rồi! Quả nhiên hành động phóng túng ghê tởm độc ác!
Pháp môn tà khí như vậy, chúng tôi không thể tha cho bọn họ, nếu không sẽ thấy có lỗi với bản thân mình.
…, bên cạnh tôi mở ra một cánh cửa Quỷ môn nhỏ, dây xích bay ra trói lấy anh linh đầu to đang lăn lộn dưới đất, từ từ kéo vào bên trong cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!