Chương 176
Phong Ly Ngân nhíu mày nghe cuộc gọi vội bên kia đâu dây, trầm giọng nói: “Ừ, bây giờ ta đến, theo sát đi”
Có chuyện gì vậy? Tôi chưa từng nghe hản nói chuyện điện thoại vượt qua ba chữ.
Bên: khong cẩn Àöi cũng đẾẾ: › Ít nh tôi rổ chẳng ai có thể làm hắn nói nhiều hơn vài chữ đâu, anh tôi gọi sớm như thế làm gì nhỉ?
“Đi thôi, anh em theo dõi cả đêm, sáng nay cửa hông bệnh viện mở thì có một chiếc xe đến chở xác đi, hắn nói tình trạng của người đàn ông đó tối qua có chút kì lạ”
Lão Hứa hả? Trừ hán ra thì chuyện ngọc cửu khiếu cũng làm tôi để ý.
Ở cổ đại, tổ tiên rất tôn sùng ngọc, cho rằng ngọc có thể làm người sống bình an cả đời, có thể làm cơ thể người chết bất diệt.
Nhân Ly Long mà Phong Ly Ngân cho tôi và cái con dấu không biết ở phương trời nào kia đều là huyết ngọc đỏ, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của ngọc: thạch.
Cái gọi là ngọc cửu khiếu chính là chín miếng ngọc lấp.
vào cơ thể người: mắt hai viên, tai hai viên, mũi hai viên, miệng một viên, hậu môn một viên, còn có bộ phận sinh dục một viên.
Lấp vào mắt là che lại mí mắt, tai là hình bát giác, mũi là hình trụ, miệng là hình trăng khuyết, không thể ngậm vào, chỉ che lên, còn hậu môn là hình nón, bộ phận sinh dục thì tùy theo nam nữ.
Nghĩ vui một chút thì đây chính là SM kiểu cổ đại đó, nghĩ thôi đã thấy cay.
Đạo gia kinh điển “Ôm phác tử” của Đông Tấn có truyền một tín niệm rằng “Vàng ngọc tại chín lỗ thì người chết bất diệt”, từ đó về sau ngọc cửu khiếu bắt đầu lưu hành trong giới quý tộc, so với việc đeo vòng ngọc thì phổ.
biến hơn nhiều.
Nhưng bây giờ tín niệm này đã suy thoái, theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, kỹ thuật bảo quản thi thể này đã biến mất từ lâu.
Lão Hứa kể với anh tôi chuyện thi thể có ngọc cửu khiếu, nhất định là muốn nói cho anh tôi biết vài chuyện khó nói.
Đương nhiên trong thi thể không phải là ngọc thật mà chỉ là nhựa hoặc những sản phẩm mô phỏng.
Trên mấy trang mua sắm tìm một chút là ra rất nhiều đồ chơi SM, dùng cho thi thể thật sự rất tởm, rốt cuộc là kẻ nào làm chuyện này? Vì sao lão Hứa lại hung dữ với tôi như thế?
Nếu mẹ hán là thân thích nhà họ Quan, vậy ít nhiều cũng là thân nhân rồi, người nhà họ Quan đa số làm việc liên quan đến chữ quan tài, hắn ở trong này trông chừng xác chết chác cũng do “cội nguồn gia đình”.
Nghe nói nghề này có rất nhiều điều kiêng ky, ví dụ: phải là đàn ông mệnh hỏa cực mạnh, không thể để động vật vào nhà xác, chỉ có thể đi thẳng, không được quay đầu, nếu muốn quay đầu phải xoay cả người lại.
Mấy chuyện đó tôi có thể hiểu được, người làm nghề âm dương đều biết trên vai có hai ngọn lửa, quay đầu thì hơi thở sẽ làm nhiễu một ngọn lửa, dương khí sẽ yếu đi, dễ bị âm linh quấy rối.
Nhưng thử tưởng tượng xem, ở nhà xác phải đi thẳng, phải quay hẳn người lại, vậy người sống nhìn có khác gì Zzombie đâu…
Chiếc xe duy nhất trong nhà anh tôi đã lấy đi, tôi vốn muốn Phong Ly Ngân đi trước, nhưng hắn lạnh lùng liếc tôi một cái nói: “Em xảy ra chuyện thì sao? Anh trai em khôn hơn em nhiều, em lo cho mình đi đã”
Tôi không thể phản bác được gì, đành gọi điện th: Đại Bảo, anh tôi gửi định vị đến, anh ấy đã đến núi Hồ Lô ở ngoại ô rồi.
Núi Hồ Lô là nơi hỏa táng và là nghĩa trang công cộng, được đặt tên là núi Hồ Lô lái âm với “phúc lộc”, xung quanh đều là cửa hàng hai màu đen trắng, kinh doanh những thứ liên quan đến việc chôn cất.
Tôi cho rằng xe này sẽ đi vào khu hỏa táng, nhưng anh tôi lại nói: “Xe đi xuyên qua núi Hồ Lô rồi đến sau núi, anh tôi không đi theo được nữa nếu không sẽ lộ, chỉ có thể dừng ở ven đường chờ bọn tôi”
Lúc chúng tôi gặp nhau, Đại Bảo lập tức mang theo một rổ tiền giấy tìm một góc gọi Thổ Địa đến hỏi chuyện, anh tôi nhỏ giọng nói với tôi: “Cái lão Hứa kia, trời chưa sáng anh đã thấy hắn cõng thi thể ra ngoài, tổng cộng ba cái xác! Bình thường làm gì có nhà nào mà lãnh tới ba cái xác chứ?”
Cảm xúc khác thường tối qua của lão Hứa khiến cho.
chúng tôi hoài nghi, nhất là bộ dạng hung dữ không cho tôi vào nhà xác, còn khủng bố bảo tôi cẩn thận.
Cẩn thận cái gì? Nếu là ác quỷ tà linh thì tôi cũng không sợ lắm đâu, chỉ hơi rụt rè với mấy cái xác sống thôi.
Những thi thể được phép thuật luyện hóa đó tôi liều mạng cũng không thắng được chúng nó, phù chú đối với chúng nó cũng bị hạn chế, chỉ có thể chạy trốn, hơn nữa mấy cái xác sống đó cái nào trông cũng gớm, nhìn thôi đã thấy run.
“Tối qua anh lén nghe ngóng chuyện của lão Hứa ở bệnh viện rồi, lúc bệnh viện vừa xây thì hắn đã làm việc ở nhà xác rồi, tính tình kỳ lạ âm thầm, không thân thiết với ai, nghe nói nhà hắn ở nông thôn, một mình làm việc trong thành phố, chúng ta phải tìm thời gian thăm nhà hắn mới được”
Anh tôi nhìn theo hướng chiếc xe chở xác biến mất sau núi, nhíu mày thấy hơi đáng tiếc, nhưng chỗ này chỉ có một con đường thôi, tùy tiện đi theo sẽ bị phát hiện.
Đại Bảo và Thổ Địa nói chuyện xong thì lại báo cáo với chúng tôi: “Nơi này là cửa sau của khu hỏa táng, nghe nói có mấy ca chết không bình thường, thi thể không ai nhận sẽ bị đưa đến đây, gom lại rồi thiêu chung, một nơi hủy thi diệt tích nhưng những người này chắc chắn không phải nhân viên ở đây, kéo xác tới đây chỉ để che.
giấu người ngoài nhòm ngó, sau đó sẽ trộm đốt bỏ…”
Tôi láng máng nhớ đến những kẻ cản thi kia, bọn họ mang theo thi thể vừa mới hư thối đuổi bắt bọn tôi, có phải những thi thể đó có được từ những chỗ thế này không?
Một con chim màu xám đột nhiên kêu to, tiếng kêu đó như lệ quỷ kêu khóc, ngán ngủi bén nhọn.
Tôi rụt cổ lại, nhìn thấy một con cú mèo đang đứng trên cây nhìn chúng tôi.
Đó là cú mèo, bởi vì ban đêm như quỷ mị, tiếng kêu thê lương, cho nên gọi là cú, chim báo tang, chim đuổi hồn.
Thật ra con chim này chết oan đúng không?
Phong Ly Ngân ngoắc tay với con chim đó, con chim hoảng sợ như gặp ma, ngoan ngoãn bay tới đậu lên tay hắn.
Hắn bấm một cái quyết tôi không hiểu, tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi chỉ thấy ánh sáng đi vào thân thể của nó.
Sương sớm còn giăng khắp rừng, con chim cú biến thành một bóng người đứng dưới tàng cây, tôi và anh tôi mở to mắt nhìn.
“Đi… dọa những người bên trong đi, dọa cho họ chạy ra, bổn tọa không có thời gian đâu mà rề rà ở đây..” Giọng nói lạnh lẽo của Phong Ly Ngân như ma chú, bóng người kia vô tri phát ra một tiếng kêu thê lương, đi vào sau núi.
“Đây là, đây là..” Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thuật pháp thần kỳ như thế, lắp bắp muốn hỏi cho rõ.