Chương 177 Gái gì?
Hắn vừa nói gì cơ? Thanh Loan và Thanh Nhụy cũng thế là sao?
Có ý gì?
Tôi không kiềm được tò mò, dùng ánh mắt hy vọng tha thiết chăm chú nhìn hắn, mong chờ hắn mở lòng từ bi nói thêm mấy câu.
Hán vừa lạnh lùng lại kiêu căng, không bao giờ nói ra tâm trạng của mình, không bao giờ giải thích việc mình làm.
Lúc hán giận hoặc là vui thì sẽ nói thêm mấy câu, thời gian còn lại toàn phải đoán mò.
Phong Ly Ngân híp mắt nhìn tôi, có lẽ vẻ mặt tôi biểu hiện quá rõ rang làm hắn phì cười, hắn kéo tôi ra sau Cây.
Tim tôi đập thình thịch, hắn muốn nói gì với tôi?
Đại Bảo ngơ ngác ngậm thuốc lá, anh tôi cũng đã quá quen với việc này, vỗ vai hắn, xoay người hắn qua nói: “Lịch sự chớ nhìn, lịch sự chớ nghe! Đại Bảo à, cậu không muốn bị đuổi việc đúng không?”
Phong Ly Ngân giam tôi sau cây, hơi cúi đầu cười nhẹ: “Quan Thanh Tiêu, chẳng phải em nói không quan tâm mấy chuyện đó sao? Vì sao vừa nhác tới Thanh Nhụy và Thanh Loan thì sẽ lộ ra ánh mắt này? Rốt cuộc em muốn biết gì?”
Tôi muốn biết… muốn biết các cô ấy quan trọng với anh bao nhiêu, nhưng anh đã dữ như thế, còn không cho.
phép tôi hỏi, ngoài đoán mò thì còn làm gì được nữa?
Lời nói của Phong Ly Ngân luôn lạnh lùng, đây là điều tôi đã biết ngay từ đầu.
“,„Em muốn biết ta có bao nhiêu người phụ nữ sao? Hay.
là muốn biết ta làm tình với nữ nhân khác thế nào? Hay là, muốn biết những nữ nhân khác có uy hiếp tới địa vị của em hay không? Quan Thanh Tiêu, rốt cuộc phải làm sao em mới nghe lời ta?”
Tôi… Chẳng lẽ tôi không thể để ý một chút sao?
Trong lòng dâng lên một lại nước mắt.
¡ chua chát, tôi cố gắng kiềm “Ly Ngân… Em để ý, nhưng em sẽ không vì các cô ấy mà oán hận anh, nhưng ở trong lòng anh các cô ấy có địa vị khác, em chỉ là… muốn biết quan hệ của mọi người, không có khó chịu như anh tưởng.”
Tôi tức giận nói thầm: “Mấy trăm năm trước, em cũng đâu quen biết anh… làm sao em quản được chuyện đó chứ…”
Phong Ly Ngân cười khẽ, dùng tay đỡ gáy bắt tôi ngửa đầu ra sau.
“Đúng vậy, mấy trăm năm trước, ta cũng không có em”
Hản thì thầm bên môi.
Tử Vi Ngọc Hư đế quân, ở Tử Vi Hiên, là tông sư vạn vật, quản sao trên trời, quản vạn pháp thuật, dưới trị Phong Đô. Ngày Phong Ly Ngân được hóa ra đã trở thành tôn thần, tuân lệnh thống lĩnh âm phủ Phong Đô, tiếp nhậ khánh giáp của Viêm đế trở thành tôn thần minh gi Cho dù minh giới có bao nhiêu thắng cảnh thì cũng vẫn là một nơi tĩnh mịch, không thể sinh ra vạn vật.
Bao gồm cả tình yêu và dục vọng, những khái niệm trăm triệu năm cũng không thể khám phá hết.
Mặc dù đã làm trăm năm, vứt bỏ ác niệm và tà niệm, cũng không thể hao mòn hết sự cô độc ngàn năm.
Phong nguyệt không thể nói, hoa không thể hiểu.
Thái Nhất tôn thần có thể đem nghiệp chướng huyết trì hóa thành hồ sen, Phong Ly Ngân hóa một đóa hoa thành thị nữ, ban cho hồn phách.
“..Làm phép hóa hình, lại làm phép không có tim… Cô ấy phụng mệnh làm phàm nhân đuổi giết quỷ vương, chủ trì pháp trận, không ngờ lại học được những thứ dục vọng.
sân si của thế gian, không những quên đi thân phận của mình, còn muốn hại em… Nếu không có huyết chú đó, bây giờ em đã bị Thước Quách cắn nuốt rồi, vô tri vô giác rời khỏi ở đài Âu Vong..”
Phong Ly Ngân lắc đầu, trong giọng nói có một tia bất đắc dĩ và ảo não, hắn tự giễu cười nhạt: “Tôn thần thì sao, cũng đâu trốn được tuần hoàn của nhân quả”
con chim loan của Thất Nhất tôn thần, hiểu biết về kết giới và pháp trận, cho nên được ta biến thành người, âm thầm bảo vệ Âm Cảnh Thiên Cung, sau khi pháp trận ở thôn Hoàng Đạo xuất hiện, ta lệnh cho cô ấy vào nhà họ Thẩm làm mắt trận… Trước kia rất lâu, cô ấy đã là bạn lữ của Quyền Hoành, em đừng có tính sổ chuyện này với ta: “..Em chỉ tò mò thôi”
“Nói không thật lòng”
“Vậy, em xin lỗi…được chưa?”
Hắn cười xấu xa cúi đầu xuống: “..Không chấp nhận xin lỗi bằng lời”
Đây, đây cũng đâu phải lỗi của tôi đúng không?
Tôi xin lỗi đã là xem xét tâm tình của hắn rồi! Vì sao còn không chấp nhận? Nếu không nhìn vào mắt hắn còn đỡ…
Ánh mắt…
Tôi nhón gót, nhẹ nhàng hôn lên lông mày hắn.
Cái này được chưa?
Hai tay Phong Ly Ngân ôm chặt thắt lưng tôi, cúi đầu cắn môi tôi, khuôn miệng lạnh lẽo làm hơi thở tôi rối loạn, phát ra tiếng rên khó nhịn.
“..Quan Thanh Tiêu, em học cách chủ động từ khi nào vậy?” Hản cười khẽ vừa hôn vừa nói, giọng nói trầm thấp xuyên vào đầu tôi: “..Mấy ngày này không cho em ăn, có đói bụng không? Em không chủ động được chút, hử?”
Tôi xấu hổ run cả da đầu, người này chính là bạo quân trong chuyện giường chiếu mà!
Đây là chỗ quái quỷ gì thết Sao tôi có thể chủ động ở đây được? Anh tôi và Đại Bảo.
còn đứng ngoài kia kìal Phong nguyệt đã cất lời, hoa cũng đã hiểu, chỉ xem ai là người bên cạnh mà thôi.
Chờ đến lúc hắn buông tôi ra, tôi thấy mình sắp tắt thở rồi, thở hổn hển nửa ngày mới lại sức.
Miệng bị cắn đến đỏ lên, khóe môi thậm chí cả cằm cũng dính ướt lấp lánh, cả người sắp bị nướng chín rồi!
Anh tôi và Đại Bảo ngồi chồm hổm bên bìa rừng, nhìn chằm chằm con đường đối diện.
Nhưng bọn họ cũng không yên lòng!
Thuốc lá trong miệng Đại Bảo đã sắp cháy tới miệng rồi!
“Cậu chủ, cậu cũng thường bị đầu độc như thế sao?”
Môi Đại Bảo run rẩy, tàn thuốc dài rơi trên mặt đất.
“Chứ sao nữa? Một lần là hai ba tiếng liền, sau nửa đêm còn có thể làm tới sáng, muốn ra ngoài cũng phải đóng góp lương thực mới đi được, dính nhau vô cùng, giặt cái tấm trải giường thôi đã là gì? Em gái tôi ngay cả việc mặc đồ lót cũng thẹn thùng khóc được, nghĩ xem cái giường kia đã phải chịu đựng bao nhiêu lần thử thách của sinh và tử chứ, tôi quen luôn rồi, bây giờ chỉ ôm hôn thôi thì là cái định gì…”
Giọng anh tôi bình tĩnh, hờ hững.
Tôi… Tôi nhất định sẽ cho anh ấy ăn mì gói nửa tháng!
Những lời này mà cũng nói lung tung cho đượ!
c Vẻ mặt Đại Bảo tràn đầy hâm mộ: “Thật hâm mộ đế quân đại nhân vợ chồng hài hòa… Lần sau đi chợ quỷ cũng gọi tôi đi với, tôi muốn mua một ít… Anh biết mà!”
“Cút đi, làm người phàm thì thành thật mà làm người phàm đi! Người ta không phải người, sao có thể so được! Thành thật làm người mười lăm phút là xong!”
Phụt…II “Quan Ngạn Hạo!”
Anh tôi giật mình sợ hãi, vội vàng nói: “Khụ, bọn anh đang nói chuyện đàn ông thôi, hơn nữa vẫn đang theo.
dõi động tĩnh bên kia…”
Đang nói, đối diện đột nhiên có một chiếc xe chạy ra, xe ra khỏi khúc cua, đá rơi một người xuống! Lăn theo triền núi!
Anh tôi vui vẻ như nám được cọng rơm cứu mạng: “Đệch, cuối cùng cũng có người rồi! Đại Bảo chúng ta xông lên (trốn đi)!”
Chuyện vừa chạy vừa nhảy này không tới lượt cái đứa vướng chân như tôi, Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn tôi, tôi ngoan ngoãn ngồi chờ trên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!