Chương 96
Tên Hứa Mặc Hàn này, về phương diện nào, anh ta cũng cao hơn chúng tôi một bậc.
Trời sinh anh ta là hậu duệ quý tộc, kín tiếng mà cứng nhắc.
Anh ta lớn hơn tôi ít nhất là mười tuổi, nhìn qua là người tâm cơ thâm trầm, hôm nay chuyện của Từ Nhã Kỳ vừa xảy ra anh ta liền biết nguyên nhân là gì, buổi tối đã tới tận nhà xin lỗi.
“. Tôi nghĩ rằng Từ tiểu thư là bạn gái của anh!” Tôi thở dài nói: “Lúc đó tôi biết những lời tôi nói có thể đắc tội với Từ tiểu thư và Tề đại sư, nhưng tôi vẫn nói cho anh biết, cũng là do tôi sai, rõ ràng quản gia đã nhắc nhớ tôi rồi.”
“Tôi thực sự cám ơn cô đã nói thắng, nếu sau khi tốt nghiệp Quan tiểu thư muốn có một công việc bình thường thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ cho cô một vị tr… Ừm, tôi chi yêu cầu người có thể nói thật với tôi.”
Tôi cười cười, mấy chuyện đó không có chút gì hấp dẫn tôi, từ lúc mười sáu tuổi, trong tâm tôi đã nghĩ sống được ngày nào hay ngày đó, chưa từng nghĩ đến chuyện tìm việc làm.
Hứa Mặc Hàn cười lạnh nói: “Tôi mới đến, có những chỗ phải nhờ vả bạn bè địa phương chiếu cố, mà ba của Từ Nhã Kỳ muốn mượn sức tôi, thế nên ông ta mới để con gái đến cạnh tôi, tôi cũng vui vẻ xem cô ta như một vật trang trí, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, tôi và ba cô ta cũng biết điều đó.. Tuy rằng cô ta ở nhà tôi nhưng tôi chưa từng chạm vào cô ta, sao lại có thể là người bên gối được?”
“XI, chẳng hiểu nỗi quan hệ của mấy người quyền quý các anh.” Anh tôi hừ một tiếng: “Thanh Tiêu nhà tôi tự nhiên bị tai bay va gió, tôi còn giận trong bụng chưa phát ra đây này.”
“Cho nên tôi mới đến nhà anh giải thích, không nghĩ rằng sẽ mang phiền phức tới
cho Quan tiểu thư, thuận tiện đến mua mấy món đến hóa giải ngũ hoàng chính quan sát… Đây là chi phiếu năm triệu, xin Quan tiểu thư giúp tôi chọn pháp khí” Hứa Mặc Hàn đưa một tờ chi phiếu tới, thoải mái tự nhiên như đang đưa một tờ danh thiếp.
Tôi cau mày nói: “Hứa tiên sinh, vô công không hưởng lộc, anh mời chúng tôi đến điều tra chuyện của tiểu quỷ, chúng tôi còn chưa điều tra ra được, anh đưa chúng tôi số tiền này là có ý gì?”
“Không có ý gì khác… Đồ vật trong phòng làm việc của tôi rất quan trọng, phải nhanh chóng trang bị thiết bị an toàn nên khó tránh khỏi việc động thổ, tiền này muốn mua một ít pháp khí không đủ sao?” Hứa Mặc Hàn nhìn về hướng anh tôi.
Đủ, đương nhiên đủ! Năm triệu đủ để dọn sạch kho hàng nhà chúng tôi, chúng tôi không lỗ… Anh tôi liều mạng nháy mắt với tôi.
Nể mặt tấm chi phiếu này, tôi lại khuyên lần nữa: “Hứa tiên sinh, anh đừng nên động vào phòng làm việc thì hơn, khi ngũ hành phi tinh thất lệnh có nghĩa là ngũ hoàng chính quan sát, đây là cái hung hiểm nhất trong ba loại hung sát, sẽ gặp bệnh nặng nguy hiểm, tai ương huyết hơn nữa… Khi ngôi sao đó đến nơi, quang, sẽ gọi mời thần quái âm tà, cho nên tôi mới bảo anh đừng ngủ ở phòng làm việc, hơn nữa không nên động thổ, cái sát này sẽ dẫn đến tổn hại nhân khẩu, nói cách khác, sẽ dẫn đến tử vong.”
Hứa Mặc Hàn nhíu mày, có chút chần chừ hỏi: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Tên này thật là, đã mời chúng tôi xem cho rồi lại không tin!
“Vậy anh còn mời chúng tôi coi gì nữa? Đã không tin thì Hứa tiên sinh đừng tiêu tiền hoang phí như thế nữa” Tôi đẩy chi phiếu lại trước mặt anh ta, chuẩn bị đứng dậy lên lầu.
Anh ta còn muốn gọi tôi lại, nhưng bị anh tôi chặn lại, tôi cũng lười đấu võ mồm, có nghe lời khuyên hay không là chuyện của anh ta, tôi không muốn phí sức thay đổi quan niệm của người khác làm gì.
Hơn nữa lúc này, chắc là Phong Ly Ngân đến rồi.
Trong phòng tôi vẫn không thay đổi gì, vẫn một cái giường một cái gối một cái chăn. Khi đó, tôi lúc nào cũng run rẩy chờ đợi đến khuya, sau đó chịu đựng sự đau đớn và sợ hãi đến tận bình minh.
Bây giờ nghĩ lại, bảy ngày kia đếm từng ngày cho nên mới thấy dài như thế.
Nhưng hiện giờ mỗi một ngày trôi qua, nhiệt độ ở bụng tôi vẫn tăng không giảm, linh thai tích tụ một lượng lớn khí âm dương từ từ trưởng thành.
Mỗi ngày lúc tôi tâm rửa, vuốt ve cái bụng
không có khác biệt gì của mình, hoài nghi đứa trẻ này có phải là không lớn lên hay không.
Cái này có thể là thiên tính, hoặc có thể do tôi ngốc.
Tôi lo lắng nó lớn không nổi, rồi lại mong nó đừng có lớn lên, đừng thành hình.
Tôi không tưởng tượng được làm sao một linh thai thành hình có thể được sinh ra, nếu thời khắc đó đến, tôi hy vọng Phong Ly Ngân có thể từ bi mà làm tôi ngất đi cho rồi, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó chút nào.
Hôm nay hắn xuất hiện ở sau lưng tôi làm tôi có hơi ngạc nhiên, nhất là cách ăn mặc của hắn… Như là vị thần từ trong tranh bước ra.
Nói đến tranh… Tôi nhớ là trong những quyển sách có nói rằng thế nhân thường vẽ ra vị thần minh trong tưởng tượng của họ, trong đạo quan cũng có điêu khắc tượng thần, nhưng rất xấu.
Tôi vội tắm rửa, lục tung khắp nơi tìm một quyển sách, tôi nhớ rõ trong đó có hình minh họa của tôn thần âm phủ xuất cung đi dạo.
Cũng không biết là đang đi đâu, người nào để hồn lạc ở địa phủ mà phác họa, trong tranh là tường vẫn mờ mịt, tán ô xanh dao động, một minh quân với phục sức quân vương mặt đen trợn mắt, khoanh tay uy nghiêm.
Bên cạnh hắn là thị nữ khoác lụa mỏng, chắc là mấy người hầu giống Thẩm Thanh Nhụy đúng không?
“Em lại xem cái gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng của Phong Ly Ngân truyền từ trên đầu xuống.
Tôi đang quỳ trên mặt đất đếm xem bên cạnh hắn có bao nhiêu thị nữ theo hầu thi bị hắn làm cho giật mình.
Hiển nhiên là hắn thấy được bức họa kia, khó chịu nói: “Mấy bức tranh người đời thể tục đoán mò có gì đẹp mà xem?”
“Đoán mò sao? Em cảm thấy tả rất thực.” Tôi hừ một tiếng đem sách để lại trên giá.
“Chỗ nào tả thực?” Hắn cau chặt mày, chắc là đang bất mãn việc mình bị vẽ thành một tên đại hán vừa béo vừa cường tráng mặt lại đen.
Tôi giơ bức tranh lên trước mặt hắn: “Ít nhất chỗ có rất nhiều nữ nhân này là tả thực, em đang đếm xem có bao nhiêu người.”
“.Còn dám nhắc lại?” Phong Ly Ngân cười lạnh, đưa tay khóa lấy xương quai xanh của tôi, trực tiếp đẩy tôi lên giường.
Khóa lại xương quai xanh, tay hắn lại nặng muốn chết.
Tôi rụt cổ kêu đau, hắn lại cười: “Tuy rằng thấy em khóc rất phiền, nhưng chi những lúc em khóc thì mới ngoan.”
“Có chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có thô bạo như thế được không!” Hắn làm tôi đau đến chảy nước mắt, sao lúc nào hắn cũng nặng tay với tôi như vậy chứ?
Lần trước cũng vậy, lúc ở trên con đường đá ở quỷ thị, lúc hắn nắm lấy vai tôi, lực nắm mạnh tới nỗi như muốn bóp nát xương tôi vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!