Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Du Ánh Tuyết tựa vào lan can ngồi ở mũi tàu ngẩn người nhìn ra biển.

Sau một thời gian dài như vậy, cô vẫn cảm thấy đau lòng. Đã gần hai năm trôi qua, nhưng đến bây giờ, cô vẫn mơ.

Trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, có anh ...

  Anh trở lại.

Mặc áo gió và mang theo ánh hào quang, trở về thế giới của cô một cách rực rỡ.

Nhưng...

Rốt cuộc, đó chỉ là một giấc mơ. Khoảnh khắc giấc mơ tan vỡ, lòng cô càng cằn cỗi, buồn bã.

"Lạnh quá, đừng ngồi đây hóng gió, khó chịu lắm."

Đỗ Vĩnh Ái bước ra.

"Em mặc áo lông vũ cảm thấy cũng khá ấm. Nhưng chị mặc ít như vậy mà qua đêm trên đảo, sẽ không bị cảm lạnh chứ?"

"Không sao, chị không sợ lạnh. Hơn nữa, đến lúc đó nhất định phải đốt lửa trại,  không lạnh đâu."

Du Ánh Tuyết mỉm cười, và không nói gì thêm.

Đỗ Vĩnh Ái dựa vào vai cô, cùng cô ngồi xuống.

"Ánh Tuyết, chị đã đến hòn đảo đó chưa?"

Đỗ Vĩnh Ái nhìn hòn đảo càng ngày càng gần, hỏi.

Du Ánh Tuyết đôi mắt hơi mờ mịt: "Chị đã tới rồi. Chị suýt chút nữa quên mất mình đã đến bao nhiêu lần."

"Chị đi làm gì thế? Có vui không?"

Du Ánh Tuyết im lặng một lúc, khi Đỗ Vĩnh Ái nghĩ cô sẽ không nói nữa, cuối cùng cô lại lên tiếng: "Chị đã đi khắp các hòn đảo ở đây. Đi tìm anh ấy. Thật đáng tiếc..."

Thật không may, cô không thể tìm thấy anh.

Mò kim đáy bể.

Đỗ Vĩnh Ái không ngờ lại chuyển sang chủ đề này, trong chốc lát, cô ấy vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay sinh nhật chị. Em ... Em không nên hỏi câu này."

"Không sao đâu, đừng lo lắng, hiện tại chị rất bình tĩnh. Em xem, chị còn có công việc, còn có con và có mọi người. Cuộc sống không tốt sao?"

Thực sự…

Cô sống rất tốt, không có anh nhưng cô vẫn còn rất nhiều, cô không thể và không đủ tư cách để chết.

Chỉ là…

Không có anh, cô không có khả năng tạo cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn!

"Em luôn cảm thấy rằng chủ tịch Khang có thể thực sự đang ở trên những hòn đảo nhỏ xung quanh đây, và có thể anh ấy sẽ trở lại đột ngột vào một ngày nào đó. Trên bản tin không phải thường có những tin như thế sao?"

Đỗ Vĩnh Ái an ủi cô.

Du Ánh Tuyết mỉm cười, "Ừ, chị cũng nghĩ vậy."

Nhưng thực ra...

Đó chỉ là an ủi mà thôi...

Sự an ủi yếu ớt.

Nếu anh thực sự còn sống, thậm chí, trên một hòn đảo nào đó ở đây ...

Vậy tại sao anh không về nhà?

Thế nên…

Nghĩ đến đây cô thở gấp hơn, Du Ánh Tuyết không dám nghĩ lại.

Cô hít một hơi thật sâu, lắc đầu và cố loại bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi tâm trí. Kìm nén cơn nóng rát ở mũi, cô quay sang nhìn Đố Vính Ái: "Em muốn uống chút bia không? Chị vào lấy."

“Được, em sẽ đi cùng chị, hôm nay là sinh nhật của chị, chị có yêu cầu gì em cũng đồng ý.” Đỗ Vĩnh Ái nói.

Chuyến chơi đêm rất vui vẻ.

Lửa trại bốc lên, cư dân xung quanh ra xem náo nhiệt.

Đồng nghiệp đã lặn lội đường xa để mang bánh đến cho cô. Trong sự chúc phúc và vỗ tay của mọi người, cô đã thổi nến và ước một điều ước.

Năm nay, cô hơi tham lam và ước hai điều ước.

Một là cho bánh trôi nhỏ của cô, hai là về anh ...

Mong rằng trong quãng đời còn lại, có thẻ gặp lại anh...

Cô cầu xin một cách thành khẩn, như thể ông trời sẽ nghe thấy!

Tiếp theo, mọi người bắt đầu di chuyển. Lều được dựng lên, mọi người quây quần ca hát, trò chuyện, uống rượu thật sôi động.

Du Ánh Tuyết dần dần rút khỏi đám đông, mặc thêm  áo và đi dạo trên đảo.

Kiều Minh Đức chú ý tới cô, đứng dậy hỏi: "Em đi đâu?”

"Em chỉ đi bộ xung quanh."

"Anh đi cùng em, chờ anh, anh đi lấy thêm áo."

Du Ánh Tuyết muốn đi dạo trên đảo một mình, lặng lẽ. Cô không gật đầu, và rời đi trước trong khi Kiều Minh Đức vào lều lấy áo.

Đêm đã tối.

Cô thản nhiên đi dạo trên bãi biển, khoanh hai tay và để gió biển quấn lấy mình.

Cách đó vài mét, một vài đứa trẻ cười nói.

Chúng đang nhặt vỏ sò và đào những con cua nhỏ, trông thật đáng yêu.

Tiếng cười giòn tan rất dễ lây lan, và tâm trạng của Du Ánh Tuyết cũng vui hơn.

"Chị ơi, cái này cho chị."

Đột nhiên, một đứa trẻ chạy đến và trao cho cô một chiếc vỏ sò.

Du Ánh Tuyết được tặng quà.

Cô ngồi xổm xuống, nói với đứa trẻ đó: “Ôi đẹp quá, sao em không giữ lại?”

"Bởi vì thấy chị rất buồn, nên em tặng cái này cho chị. Mỗi khi không vui, chỉ cần có những vỏ sò xinh đẹp này là có thể cảm thấy rất vui rồi!"

Sự ngây thơ và tốt bụng của đứa trẻ khiến mũi Du Ánh Tuyết  cay cay à suýt bật khóc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT