Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cả hai đi đến đến tận phòng ngủ, cô bị ném lên giường, mặc dù cả người đều ướt nhưng bọn không ai quan tâm nhiều như vậy. Sau một cuộc yêu nồng nhiệt, Kiều Phong Khang vén mớ tóc rối trên má của cô dán chặt mắt, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Thỉnh thoảng không nhịn được hôn lên trán cô.

Du Ánh Tuyết xấu hổ che mắt anh: 

“Đừng nhìn em như vậy…”

Kiều Phong Khang gỡ tay cô ra cầm trong tay mình, trầm giọng nói: 

“Anh sợ sau này không còn nhìn thấy được em nữa.”

Du Ánh Tuyết, không kiềm được nước mắt, dựa vào ngực anh mà khóc.

Cô muốn an ủi anh ấy, muốn nói với anh rằng sẽ không có chuyện gì nhưng những lời đó rốt cuộc không thể nói ra được.

Trong bệnh viện, cuộc phẫu thuật của anh đã bắt đầu được thu xếp. Mấy ngày gần đây tình trạng của anh lại chuyển xấu, nhiều lần anh rơi vào trạng thái mù tạm thời. Cuối cùng, anh được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Tất cả mọi người trong gia đình đều ở đây, kể cả Lê Tiến Minh và những người khác cũng đến, tuy nhiên mọi người đều gần như nín thở. Du Ánh Tuyết ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm ánh đèn trong phòng mổ.

Kiều Minh Đức đã nhờ trợ lý Sơn mua cà phê và nước trái cây. Anh ta đưa cho cô một ly nước trái cây, cô cầm lấy, để sang một bên cũng không uống nhiều.

“Uống lúc còn nóng, trong viện lạnh quá.”

Kiều Minh Đức nói xong, Du Ánh Tuyết mới chịu uống một ngụm. Tuy nhiên, cô không cảm nhận được mùi vị gì cả. Kiều Minh Đức thở dài, chính trái tim của anh ta còn thấp thỏm, huống chi là Du Ánh Tuyết.

Không biết qua bao lâu đèn phòng phẫu thuật vụn tắt. Cô ấy bật dậy gần như ngay lập tức lao về phía bác sĩ:

“Bác sĩ, cuộc phẫu thuật thế nào?”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm:

“Quá trình phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, nhưng chúng tôi không chắc có thể khôi phục thị lực hay không. Phải đợi anh Kiều gỡ băng gạc rồi mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.”

“Dù thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn hy vọng người nhà của bệnh nhân có thể chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Rốt cuộc cũng chỉ có 30% cơ hội bình phục.”

Lời này bác sĩ nói ra xong mọi người đều im lặng, không ai buồn hỏi thêm gì nữa.

Bầu không khí một lúc lâu vẫn chưa khôi phục như bình thường.

Kiều Phong Khang vẫn đang ngủ say do thuốc mê cuối cùng được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Du Ánh Tuyết kìm lại nước mắt mắt, vội vàng bước tới lo lắng nắm tay anh. Tay anh lạnh đến mức không có nhiệt độ. 

Thật lâu sau, người lớn trong nhà đều rời đi, Kiều Minh Đức cũng dẫn trợ lý Sơn rời đi vì công ty có việc. Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô cẩn thận đắp chăn bông cho anh, sợ anh lạnh nên vùi mặt vào lòng bàn tay anh để sưởi ấm cho tay anh.

Du Ánh Tuyết không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại vì vậy cô ngồi ở bên giường và yên lặng chờ đợi. Dùng thời gian này, từng chút một bù đắp lại khoảng thời gian không gặp trong hai năm qua.

Sau một thời gian, anh dần tỉnh lại, anh tạm thời không thấy chút ánh sáng nào.

Cô giật mình ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: 

“Phong Khang, là em. Anh tỉnh rồi sao?”

Kiều Phong Khang cổ họng khô khốc môi anh mấp máy nói một chữ không rõ.

“Để em lấy nước cho anh.”  - Cô hiểu ý, xoay người đi lấy nước.

“Uống từ từ, đừng sặc.” - Vừa nói cô vừa rút khăn giấy lau sạch vết nước trên khóe môi anh.

“Anh ngủ bao lâu rồi?” 

“Mấy giờ.” - Du Ánh Tuyết đặt cái cốc sang một bên, lo lắng hỏi - “Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Còn đau không?”

Anh dịu dàng sờ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: 

“Không sao, còn chịu được.”

Những nỗi đau đó, từ lâu anh đã quen.

Du Ánh Tuyết  hôn lên mu bàn tay anh:

“Anh phải khỏe lại. Sau này anh không được phép ốm đau nữa, hứa với em.”

“Được rồi, anh hứa với em.”

Những ngày qua Du Ánh Tuyết ở bệnh viện chăm sóc anh ấy, dì Lý cũng thỉnh thoảng mang Bánh Bao tới, một nhà ba người vô cùng vui vẻ, tâm trạng của anh cũng vì vậy mà tốt lên rất nhiều.

Lúc đầu Bánh Bào còn sợ anh ta nhưng bây giờ đối với anh rất quen thuộc, sẽ luôn miệng gọi ‘Cha, Cha’. Thỉnh thoảng bé con còn nằm trên ngực anh, bò tới bò luôn quanh giường bệnh của anh. Có khi còn bò lên cái chân đau của anh, Kiều Phong Khang lần đầu được tận hưởng cảm giác bị con trai "bắt nạt". 

“Bánh Bao, mau xuống đi. Không được nghịch.” - Du Ánh Tuyết ngược lại lo lắng.

Tiểu Bánh Bao đang bò trên đôi chân dài của cha kết quả bị tiếng gọi của mẹ làm cho sợ quay đầu lại, nhìn cô với đôi mắt to đen láy, bộ dáng có chút tội nghiệp.

Du Ánh Tuyết dở khóc dở cười, mới tí tuổi đã biết giả vờ đáng thương nhưng cô không bị mắc bẫy đâu:

“Nhanh lên! Mẹ đếm đến 3, nếu con không xuống, mẹ sẽ giận.”

“Một!”

“Hai!”

Không đợi cô đếm tiếp, bé con đã vào vòng tay anh, như thể biết rằng đó là khu vực an toàn nhất. Đầu nhỏ của Bánh Bao vùi vào trong cánh tay của anh, bàn tay nhỏ bé che mặt, để lại một cái khe nhỏ nhìn trộm mẹ.

“Được rồi, Ánh Tuyết, đừng giận con mình. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Phải dạy nó, nó không cẩn thận làm đau anh thì sao?”

Kiều Phong Khang không nói với cô nữa, tiếp tục ôm Bánh Bao trong lòng.

“Được rồi, em không quan tâm nữa, hai người cứ chơi vui vẻ đi.” - Cô mím môi, cảm thấy bị hai cha con này cho ra rìa rồi.

Kiều Phong Khang không thấy được cô lúc này như thế nào nhưng từ giọng nói có thể nghe ra sự giận dỗi. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói nhỏ: 

“Lại đây.”

“...” - Du Ánh Tuyết ậm ừ không muốn bước qua nhưng cuối cùng vẫn đi đến.

“Bánh Bao, mẹ giận rồi, chúng ta dỗ mẹ thôi.”

Anh vừa ôm lấy cô vừa  nói chuyện với con trai mình. Tiểu Bánh Bao rất nghe lời, nghe anh nói vậy liền vượt qua người anh, ôm lấy mặt của Du Ánh Tuyết thơm một cái.

Du Ánh Tuyết mỉm cười, hai cha con anh như vậy hỏi cô còn tức giận được sao?

Đúng lúc này, ở ngoài cửa, Kiều Vân Nhung đỡ bà cụ Kiều định vào thăm anh nhưng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bà cụ lắc đầu không vào nữa. 

Dù đôi mắt của anh vẫn còn quấn băng gạc nhưng hình ảnh một gia đình ba người trong phòng vẫn ấm áp đến khó tả.

“Mẹ, mẹ không sao?” 

Lão bà cuối cùng lắc đầu, chống gậy quay đầu lại:

“Trở về thôi.”

Kiều Vân Nhung đi theo bà cụ ra khỏi bệnh viện. Bà cụ hồi lâu không nói, vẻ trầm ngâm. Kiều Vân Nhung vừa đi vừa nói: 

“Mẹ à, hiện tại sức khỏe không tốt, có một số việc, không cần nghĩ thì đừng nghĩ.”

“Bây giờ mẹ đã gần 80 rồi, mẹ còn nghĩ đến điều gì được nữa? Gần hai năm không nhìn thấy Phong Khang, thật ra nếu lúc đó mẹ tính toán cẩn thận thì Phong Khang cần gì chịu đủ loại thống khổ như bây giờ.” 

Bà không nên để Tô Hoàng Quyên lên thuyền.

“Mẹ đừng tự trách, không ai ngờ Tô Hoàng Quyền kia lại chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt.”

“Đừng nhắc tới cô ta, chắc giờ cô ta đã chôn xương dưới biển sâu rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT