Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Đúng là vất vả nhưng không sao, đợi đến lần sau em sẽ nhõng nhẽo với anh đủ.”

Anh nhướng mày nhìn cô có chút khó hiểu.

Cô mỉm cười cười, nghiêng đầu nhìn anh: 

"Em đã lên kế hoạch từ lâu. Chỉ cần mắt anh ổn hơn, chúng ta lập tức sinh đứa thứ hai. Khi em mang thai đứa thứ hai, anh mà còn không ở bên cạnh chăm sóc em thì em nhất định không thèm để ý anh nữa.”

“Nhanh vậy đã muốn sinh đứa thứ hai?”

“Anh không muốn?”

“Là chưa nghĩ đến.” - Kiều Phong Khang ôm eo cô - “Chờ thêm mấy năm nữa, hiện giờ có Tiểu Bánh Bao anh đã thấy đủ rồi.”

“Chờ thêm mấy năm, tuổi của anh sao mà chờ được nữa…”

Kiều Phong Khang đen mặt, mím môi nén giận.

Du Ánh Tuyết nhanh chóng thay đổi lời nói: 

“Được, được, em biết mấy năm nữa cũng có thể sinh con. Mười năm cũng không thành vấn đề. Anh rất khỏe mạnh, 60 tuổi vẫn sinh con được. Nhưng anh có thể cho em một lý do tại sao không muốn sinh không?” 

“Khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau. Chẳng lẽ chúng ta không dành thêm nhiều thời gian riêng tư cho nhau sao?” 

Giờ cô đã có Tiểu Bánh Bao rồi, nếu có thêm một đứa nữa, cô làm gì còn thời gian dành cho anh. 

Du Ánh Tuyết đã hiểu ý anh, cười nói:

“Hiện tại anh cùng Bánh Bao cùng nhau thành một phe. Nếu sinh thêm một đứa, ba người lại kết liên minh cùng nhau bắt nạt em.”

“Bắt nạt em là chuyện chỉ có anh mới có thể làm. Bé con không dám.”

“Anh còn nói? Anh chỉ giỏi bắt nạt em, ai còn muốn yêu anh?”

“Bà Kiều, giờ bà có hối hận hay không? Hối hận cũng không kịp.”

Du Ánh Tuyết quay đầu đi sau đó đột nhiên kiễng chân hôn lên môi anh:

“Đời này không hối hận.”

    Dì Ly hầm cho anh ta món gân để bổ cho xương cốt. Anh không quá thích uống những thứ này, ăn sáng xong, cố lắm cũng chỉ uống có vài thìa.

“Đừng là người kén ăn, dù khó đến mấy cũng phải ăn cho hết, có lợi cho sức khỏe.”

Kiều Phong Khang vẫn không có dấu hiệu gì là muốn ăn tiếp, cô mím môi, sử dụng tuyệt chiêu cô múc một thìa canh đưa lên môi ăn anh. Vẫn không quên nhẹ giọng dỗ dành:

 “Cha Khang ngoan ngoan, ăn canh đi.”

Giọng điệu như đang dỗ dành Tiểu Bánh Bao.

Kiều Phong Khang giật giật khóe môi, cuối cùng dưới sự kiên nhẫn của cô, anh cũng ráng uống hết bát canh. Kết quả là Bánh Bao ngồi vào bàn ăn cũng giống với cha kén ăn. Cháo cá tuyết cũng không chịu ăn.

Kiều Phong Khang nhét thìa vào tay đứa trẻ và nói ngay: 

“Con ăn ngoan mới mau lớn, ăn ngoan rồi cha dẫn con đi chơi.”

Ánh Tuyết ngồi một bên dở khóc dở cười nhìn bé con bị anh bắt ăn hết bát cháo, mặt phụng phịu nhăn nhó. 

Phùng Linh Nhi sắp kết hôn.

Đối tượng là luật sự rất nổi tiếng, Du Ánh Tuyết đã gặp anh ta vài lần, đẹp trai, sống nội tâm, lịch lãm và không thích nói nhiều. Nhìn từ bên ngoài, ít người sẽ cho rằng anh ta là luật sự, nhưng sự thật anh ta là luật có danh tiếng cả trong và ngoài nước.

Phùng Linh Nhi rất ngưỡng mộ anh ta. Sự sùng bái đó không kém gì sự sùng bái cô dành cho chú ba.

Loại cảm giác đó, chính là người đó khắp nơi đều phát ra ánh sáng. Bất cứ khi nào khi nhắc đến anh ấy, đôi mắt của bản thân sẽ bất giác sáng lên. Đôi khi nhìn thấy đối phương trên TV hay tạp chí cũng sẽ vui vẻ cả ngày.

Ánh mắt của Phùng Linh Nhi lướt qua đống đồ đạc trong nhà nghĩ đến cuộc sống của hai người trong tương lai, việc chọn đồ đạc trở thành một trải nghiệm đặc biệt.

“Linh Nhi, cậu nghĩ sao về cái này?” - Du Ánh Tuyết giúp cô chọn một cái bồn rửa mặt.

“Đẹp thì có đẹp nhưng anh ấy thích màu trầm, màu này hơi nữ tính quá.”

“...” -  Du Ánh Tuyết trợn tròn mắt - “Cô nương ơi, cô đúng là ngốc mà. Hai người kết hôn cứ không phải chỉ mình anh ta, sao cứ chọn vì anh ta thế, chọn thứ cậu thích đi chứ.” 

Đối với mọi thứ từ bàn ăn, tủ, đèn và bình hoa cho đến dép, Phung Linh Nhi đều chọn theo sở thích của chồng sắp cưới.

Phùng Linh Nhi cười cười, không thấy vấn đề gì quá lớn:

“Tớ thích tất cả những gì anh ấy thích. Và anh ấy cũng sẽ thích thứ tớ thích.”

“Đúng rồi, mấy nay quên hỏi cậu, cậu và Kiều Phong Khang định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?”

“Nghĩ tới hôn lễ lần đó trong lòng tớ còn sợ đây này. Đừng có nhắc tới nữa, tớ sợ lắm rồi. Tớ thấy không cần đâu, như bây giờ rất tốt mà.”

“Cũng đúng, hôn lễ là làm cho người ta xem, mình như thế nào mới quan trọng. Hôm đó cậu nói hai người đi bệnh viện xem vết thương ở chân, có tiến triển gì không?”

“Không có thuốc uống. Bác sĩ chỉ nói anh ấy sẽ bình phục từ từ. Mấy ngày nay người nhà đều cho anh ấy ăn canh bổ xương, anh ấy không thích lắm nhưng cũng không biết nên làm gì.”

“Không sao đâu. Chuyện gì cũng vượt qua rồi, dần dần cũng sẽ bình phục thôi.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Một người phụ nữ đã có gia đình và một người phụ nữ sắp kết hôn, hai người cứ thế tán gẫu với nhau quên mất thời gian đã trôi rất nhanh.

Trước bữa tối, Du Ánh Tuyết thấy điện thoại của Kiều Phong Khang gọi đến như một cô gái đang yêu, cô không thể nhịn được mỉm cười khi thấy tên anh nhấp nháy trên màn hình.

“Tối nay anh có thời gian không? Em và Linh Nhi vừa đi mua sắm, muốn cùng hẹn anh đi ăn.”

“Ánh Tuyết, e rằng chúng ta không đi được rồi.

Nghe được giọng điệu nặng nề của anh, Du Ánh Tuyết vội vàng hỏi: 

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Bây giờ chỉ cần có chuyện nhỏ, lòng cô cũng sẽ không yên. Cuộc chia ly hai năm khiến cô như chim sợ cành cong.

“Bà xảy ra chuyện. Cách đây vài giờ, bà đột nhiên bị một cơn choáng váng.” - Anh nói với giọng buồn bã - “Em đang ở đâu, anh đi đón em, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”

Du Ánh Tuyết có chút không biết làm sao trong gần hai năm này, mặc dù anh không có ở đó, nhưng cái gai ngăn cách giữa cô và bà cụ vẫn luôn còn đó. Thời gian càng lâu, cả hai đều không nói gì về chuyện đó nữa, yên bình mà xấu.

Thân thể bà cụ Kiều không còn tốt như trước nữa, vì sự biến mất của Phong Khang mà bà suốt ngày ủ rũ tự trách. Bà cố sống tới bây giờ có lẽ chỉ vì muốn nhìn thấy con trai mình trở về.

“Linh Nhi, tơ không thể ăn tối với cậu rồi. Bà cụ nhập viện rồi.”

Nhắc tới bà cụ Kiều, sắc mặt của Phùng Linh Nhi cũng không tốt: 

“Bà ấy nằm viện thì liên quan gì cậu? Chẳng lẽ cậu phải ở bên giường túc trực làm một đứa con dâu ngoan à?”

“Thật ra sức khỏe của bà đã kém lắm rồi, tớ và Phong Khang…”

Phùng Linh Nhi thở dài, cô tất nhiêu hiểu khó xử của cô:

“Thôi vậy, dù sao đó cũng là mẹ của người đàn ông cậu yêu, cứ đi làm tròn chữ hiếu vậy.”

Một lúc sau, Kiều Phong Khang lái xe đến đón cô, Du Ánh Tuyết ngồi nét mặt buồn bã không giấu được của anh. Du Ánh Tuyết không hỏi gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh 

“Đi thôi.”

“Em sẽ không vui khi cùng anh đi bệnh viện sao?"

“Tại sao không vui?” - Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn anh - “Em đã nói, sau này dù có chuyện gì xảy ra, khi anh cần, em sẽ ở bên cạnh anh.”

Kiều Phong Khang sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói:

“Anh nghe chị cả nói, bà đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi.”

Ung thư?

Cô chưa bao giờ nghe nói về nó trước đây, thời gian gặp bà trong hai năm qua rất ít. Mỗi lần nhìn thấy bà, vẻ mặt bà lại tệ hơn một chút, cô còn nghĩ do bà lo lắng cho Phong Khang.

"Bác sĩ có gì muốn nói không?"

“Nguy kịch rồi.” - Giọng anh tràn ngập sự chua xót - “Bác sĩ nói rằng tối đa sẽ sống không quá một tháng”.

Cô siết chặt tay anh, như để truyền nhiệt độ của chính mình cho anh.

“Sao anh không mang theo Tiểu Bánh Bao? Hiện tại bé con có thể gọi ‘bà bà’ rồi, có thể giúp cho bà ấy vui vẻ hơn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT