Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Đó không thể coi là phẫu thuật thẩm mỹ! Hơn diễn xuất rất hay vậy mà bọn họ lại nói chị ngủ cùng đạo diễn và nhà đầu tư, tôi không đồng tính chút nào.”

Trên mặt Tống Ân không có cảm xúc gì, cô chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau 8 năm ra mắt, những lời chỉ trích này vẫn chưa bao giờ ngừng lại. Cô chưa bao giờ giải thích một câu, bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả.

Những người biết cô đương nhiên hiểu cô là người như thế nào, còn đối với những người không biết cô, cô cũng lười quan tâm.

Bây giờ, trái tim cô dường như đã trở thành một bức tường đồng vững chắc dù cho thỉnh thoảng đêm về vẫn đau âm ỉ ...

Xe dừng ở khách sạn, Tống Ân đeo kính râm mang túi xách bước vào khách sạn. Cô vừa vừa bước vào đã thu hút không ít sự chú ý. Cô có rất nhiều fan hâm mộ, nhưng bây giờ fan hâm mộ cũng chia ra nhiều loại, giống như minh tinh, không phải ai cũng đi lên nhờ thực lực.

Cô vừa ra tới cửa thang máy, điện thoại của người đại diện của cô đã gọi hối thúc:

 "Tống Ân, cô mau nhanh lên! Tất cả nhà đầu tư đều đến rồi, cô còn không tới nữa thì chúng ta chết chắc. Hôm nay cô nói lung tung với truyền thông tôi còn chưa tính toán đâu đó.”

Tống Ân đau đầu, cô biết anh ta rất tức giận nhưng cô không hối hận vì lời nói hôm qua. 

Vì đây là cuộc gặp gỡ bí mật nên cô không mang theo vệ sĩ, chỉ đeo kính râm vào khẩu trang, cô đang khẩn trương đứng đợi thang máy.

“Ân Ân!”

Cô giật mình, một người đàn ông từ đâu xông ra nắm lấy tay cô:

 “Ân Ân, con không thể cắt đứt quan hệ với cha. Cha rất vất vả mới nuôi con lớn được, con không thể vì hoàn cảnh gia đình ta nghèo khó mà cắt đứt quan hệ với cha.”

“Buông ra!” - Tống Ân lạnh lùng nói.

“Cha không buông, mẹ con hiện tại sắp chết rồi, con thấy chết cũng không cứu, con thật tàn nhẫn.”

Tối Sinh Minh khóc cạn nước mắt, thấy Tống Ân vẫn luôn lãnh đạm, ông ta liền quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái:

“Tống Ân, cha cầu xin con, mẹ con sắp không cứu được rồi, đối với con hai tỷ không có bao nhiêu nhưng nó có thể cứu mẹ con đó.”

Tống Sinh Minh gào khóc lên thê thương, mọi người đều tụ lại xem và nhận ra cô. 

“Đúng là tàn nhẫn, loại phụ nữ hết cứu rồi, đến cha mình mà cũng không thương.”

“Cô ta kiếm mấy trăm tỷ lại không dám cho cha mình cứu mẹ hai tỷ, đúng là lòng dạ rắn độc. Không hiểu sao vẫn có fan yêu thích được.”

“Mau quay lại đăng lên mạng, thật muốn xé nát bộ mặt giả dối của cô ta.”

Tống Ân lạnh lùng nhìn ông ta làm trò hề khi đó mẹ ruột của cô bị mẹ Tống Trinh làm cho tức chết, người cha này còn là động phạm nữa đó.

“Ân Ân, cha biết cha vô dụng, không cho con cuộc sống tốt nhưng con không thể chỉ vì điều này mà không nhận cha.” - Ông ta vừa nói vừa khóc.

Tống Ấn cảm thấy ông ta diễn xuất rất tốt, đáng lẽ phải đi làm diễn viên. Cô càng nhìn càng ghê tởm. 

“Tống Minh Sinh, tôi đã nói rằng muốn lấy tiền của tôi, kiếp sau cũng đừng nghĩ tới!” -  Giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại dứt khoát và tàn nhẫn.

Cô nhìn bàn tay đang ôm lấy đùi mình của ông ta, khó chịu nói:

“Tôi có bệnh sạch sẽ, ông hãy bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra đi.” 

Cô đợi mãi không được, ông ta vẫn cứ bám lấy cô không buông. Tống Ân không nhịn được nữa, nhấc chân đá ông ta. 

Tống Sinh Minh ngay lập tức rên rỉ và lăn ra khỏi một vòng tròn. Tống Ân cảm thấy ông ta diễn quá đạt rồi. 

Đúng lúc này, nhân viên an ninh của khách sạn đã vội vàng chạy đến sau khi biết tin. Tống Ân lạnh nhạt nhìn ông ta:

“Loại người này cũng có thể được ra vào nơi đây?”

“Thật xin lỗi.” -  Nhân viên an ninh cúi đầu.

“Giúp tôi ném ông ta ra ngoài.”

“À… vâng.” - Nhân viên này mặc dù cũng đang nghĩ rằng cô thật độc ác nhưng vẫn phải nghe theo.

“Dừng lại!” - Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông đột nhiên truyền đến.

Mọi người giật mình, cũng chậm rãi nhìn theo giọng nói nhìn sang. Lê Tiến Minh một thân âu phục cao cấp bước qua đám đông. 

Tống Ân chỉ liếc anh một cái, liền dời đi ánh mắt nói với bảo vệ:

“Còn chưa mang ông ta rời đi?”

“Ai dám đem người này đi?” - Lê Tiến Minh cao giọng, sắc bén nhìn chằm chằm vào Tống Ân.

“Đây là muốn làm sao?” - Cô cau mày.

Bên cạnh Lê Tiến Minh còn có một cô gái, cô gái này vội lên tiếng:

“Anh Tiến Minh thấy chuyện chướng mắt sao có thể ngồi yên. Đại minh tinh xấu xa như cô đúng là lần đầu mới gặp.”

Cô gái đó nói xong còn lấy khăn giấy muốn giúp Tống Sinh Minh lau vết máu nhưng rồi lại sợ bẩn ném khăn giấy đến bên người ông ta.

Tống Ân càng nhìn càng thấy buồn cười:

“Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho trót chứ.”

Cô gái kia giận dữ mím môi.

Lần này người lên tiếng là Lê Tiến Minh:

“Nói tới chăm sóc đàn ông cô Tống đây chắc chắn là chuyên nghiệp hơn Tư Ngữ.” 

Anh thật sự không thích cô gái nhẫn tâm, có giàu quên nghèo này, anh dặn dò người đưa Tống Sinh Minh đến bệnh viện. 

Tống Ân cười nhẹ, rũ mắt nói:

“Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ cho anh thấy chuyên nghiệp là như thế nào.”

Vừa nói, thang máy vừa đến. Cửa thang máy từ từ mở ra.

Cô định đi vào nhưng hai bóng người đã đi trước cô. Lê Tiến Minh và cô gái đã chiếm một nửa thang máy.

Bàn tay của anh đột nhiên chặn lại ở cửa:

“Xin lỗi cô Tống, cô có thể đợi lần sau không? Tôi có bệnh sạch sẽ.”

“Bệnh sạch sẽ?” - Tống Ân nhướng mày.

Anh cười như không cười, nhìn cô chằm chằm:

“Hít thở chung một không gian với người ở bẩn thỉu sẽ rất khó chịu.”

Bất ngờ nhận ra, Tống Ân Nhã gật đầu đồng ý:

“Anh nói rất đúng nhưng tôi sẽ nhẫn nhịn, hy vọng chúng ta không phải đi chung qua lâu.”

“...” - Lê Tiến Minh đen mặt. 

Anh khinh thường liếc nhìn cô:

“Tôi chỉ nghe nói đời tư của cô Tống hỗn loạn, tàn nhẫn, chê nghèo thích giàu. Không ngờ cô lại còn có thể ăn nói tốt như vậy.”

“Những điều anh không biết còn nhiều lắm, bất quá đàn ông đừng nên đọc tin lá cải nhiều quá, sẽ khiến anh giảm IQ đó.” - Tống Ân đẩy cánh tay người đàn ông ra, ngẩng cao đầu sải bước về phía trước. 

Trong thang máy.

Phải hai năm sau khi Lê Tiến Minh trở về nước, anh mới thực sự tiếp xúc với giới giải trí. Anh đã nghe nhiều người nhắc về cái tên “Tống Ân” này. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Lê Tiến Minh, cười lạnh, hy vọng cô ta sẽ không hối hận!

Thang máy lên đến tầng 58, Tống An dẫn Vu Thanh đi ra ngoài trước, tiếp theo Lê Tiến Minh và Tư Ngữ cũng đi theo. 

Khi Tống Ân đến phòng Tổng thống đã được chỉ định số 5801, mọi người trong đó đột nhiên đứng lên. Ngay cả Ada cũng bày ra vẻ mặt vô cùng hiền hòa. Tống Ân đột nhiên bị dọa rồi.

“Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn…”

“Anh Lê, anh cuối cùng cũng đến rồi!” -  Kết quả còn chưa nói hết lời, nhà sản xuất và đạo diễn đã mỉm cười chào hỏi.

Tuy nhiên, mọi người đều lướt qua cô, thẳng đến người đàn ông sau lưng cô.

Anh Lê?

Tống Ân quay đầu lại ở trong chốc lát. Người đàn ông đó - người vừa bị cô mắng là thiếu IQ, chính là nhà đầu tư lớn nhất vào bộ phim mới, lãnh đạo hiện tại của tập đoàn nhà họ Lê, Lê Tiên Minh?

Tống Ân khóe môi khẽ giật, cô xong rồi, lần này xong thật rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT