Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ada nói: “Vừa nhận được điện thoại từ tổ phim, họ nói em được nhận làm nữ chính.”

“... Ờ.”

“Còn nữa, bên đó nói tối hôm qua Lê Tiến Thành cứ luôn khăng khăng muốn tiến cử em.”

“... Vậy sao?” Tống Ân cười mỉa một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường.

“Thế có phải em nên cảm ơn anh ta không?”

“Em làm sao vậy? Lại cãi nhau với anh ta à?” Ada nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

“Tối hôm qua anh ta không tìm được em, trông lo lắng gần chết, hai giờ đêm còn gọi điện thoại đến chỗ chị.”

“Về sau đừng nhận điện thoại của anh ta nữa.” Giọng điệu của Tống Ân tỏ ra rất lạnh lùng.

Ada và Vũ Uyên liếc nhìn nhau, cuối cùng hai người cũng đành phải gật đầu, thuận theo ý cô ấy. 

“Được rồi, em nói không nhận thì chị sẽ không nhận nữa, chuyện gì cũng nghe theo em hết. Nhưng mà vẫn phải đến bệnh viện khám cái chân này mới được, buổi chiều còn đi ký hợp đồng. Vài ngày nữa em phải vào tổ phim rồi, không thể trì hoãn công việc của mình được.”

“Em biết ngay mà, chị chỉ quan tâm đến công việc, chỉ quan tâm làm sao để em kiếm nhiều tiền cho chị.”

Ada thơm lên mặt cô một cái: “Đúng vậy, bây giờ em chính là cái cây hái ra tiền của chị.”

Vài ngày sau...

“Thưa ngài Lê, một tiếng nữa mới có thể bắt đầu hoạt động, mời ngài tới hậu trường nghỉ ngơi một lúc. Phòng của ngài là phòng số 08.”

Nhân viên công tác của trung tâm thương mại dẫn Lê Tiến Minh đến hậu trường.

Hôm nay diễn ra hoạt động cắt băng khánh thành trung tâm thương mại mới của công ty nhà họ Lê. Vốn đây là việc của ông Lê, vậy mà ông lại đưa vợ mình xuất ngoại đi du lịch, cho nên nhiệm vụ này bị ném lên người anh ta.

“Được rồi, cậu cứ đi làm việc của mình đi, không cần quan tâm đến tôi.” Lê Tiến Minh phất tay, ý bảo đối phương đi đi.

Anh ta tự mình đi đến phòng số 08. Vừa đẩy cửa, vẫn chưa tiến vào đã nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc truyền đến.

“Vũ Uyên, lại đây giúp chị kéo khóa. Hình như gần đây chị béo lên thì phải ha?”

Anh không ngờ lại là Tống Ân.

Cô ấy mặc một chiếc váy lễ phục màu đỏ tươi dài đến chấm đất, phía sau lưng để trần. Lúc này cô ấy đang vất vả chỉnh sửa khóa kéo ở đằng sau.

Bờ lưng trắng như tuyết cứ thế đập vào mắt anh ta.

Không hề có chút mỡ thừa nào, gợi cảm đến mức khiến người khác phải mơ màng.

Như thế này... mà cô ấy nói chính mình béo sao?

Lê Tiến Minh nhăn mày, vừa chăm chú vừa ung dung nhìn cô. Trông cô ấy có vẻ mất kiên nhẫn, thúc giục một câu: “Vũ Uyên, nhanh lên chút, nếu không không kịp mất. Với cả, chuyên gia trang điểm và nhà thiết kế trang phục đi đâu hết rồi?”

Sao chẳng thấy ai hết vậy?

Lê Tiến Minh nhướng mày, anh ta bước từng bước đi tới phía sau cô ấy, ngón tay thon dài vươn ra, chậm rãi kéo khóa giúp cô ấy.

Đầu ngón tay vô tình chạm vào lưng cô ấy, xúc cảm mượt mà y như khi chạm vào tơ lụa khiến anh ta cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại.

Chỉ là...

Cô gái trước mắt này thật bất cẩn, hồn nhiên không biết đứng đằng sau cô ấy là một người đàn ông. Ngược lại, hai tay cô ấy còn không ngừng sờ bộ ngực đáng tự hào của mình ở phía trước, khi xoay người lại vẫn đang buồn rầu xin giúp đỡ: “Vũ Uyên, giúp chị chỉnh lại miếng dán ngực của váy, chị cảm thấy miếng dán có chút lệch... A...” 

Nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Tống Ân hét lên một tiếng, ngay lập tức cô lùi ra phía sau.

“Anh... Cái đồ lưu manh này!”

Tống Ân hoảng sợ mắng.

Lê Tiến Minh nhìn tư thế hiện tại của cô ấy, cùng với... cảnh xuân ở trước mắt, hô hấp anh ta trở nên nặng nề, trầm giọng nói: “Cô mặc xong váy rồi hãy mắng người có được không?”

Bị anh ta nói như vậy, Tống Ân thiếu chút nữa ngất đi.

Cô đang mặc bộ lễ phục không có đai buộc, miếng dán ngực liền váy vừa được kéo lên lại trượt thẳng xuống dưới.

Tất cả đều bị phơi bày trước mặt người đàn ông này. Lê Tiến Minh chỉ cảm thấy máu mình như muốn dâng trào, hormone trong người nhanh chóng bị kích thích.

Cô gái này đúng là...!

Trời ạ!

Tống Ân có xúc động muốn cắn chết người đàn ông này! Hơn nữa, ánh mắt của anh ta...

“Nhìn cái gì?! Anh còn không mau quay ra chỗ khác!”

Cô ấy ảo não ôm lấy ngực của mình, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín.

Giờ phút này làm gì còn tâm tư hỏi anh ta vì sao lại xuất hiện trong phòng nữa?

Lúc này Lê Tiến Minh mới hoàn hồn, vội ho một tiếng, anh nói câu “Thật có lỗi” rồi lập tức quay ra chỗ khác.

Một lúc lâu sau...

Trong đầu cứ luôn nhớ đến cảnh vừa rồi.

Ừm, anh ta đã từng nhìn không ít cơ thể của phụ nữ.

Nhưng... thân thể cô... quả thật...

Đẹp đến mức khiến người khác khó quên.

“Cậu Lê...”

Đúng lúc này, khi giọng nói của Trần Phong vang lên, cửa cũng bị người phía bên ngoài đẩy ra.

Nghe thấy tiếng hít khí đầy hoảng sợ của Tống Ân ở phía sau, Lê Tiến Minh nhíu mày, lập tức xoay người ôm lấy cô gái.

Thân hình anh ta cao lớn, lưng rộng vai dày.

Dáng người của Tống Ân nhỏ xinh, thân thể mềm mại bị kéo thẳng vào trong lòng ngực anh ta, thế cho nên từ góc độ của Trần Phong chỉ có thể nhìn được đuôi váy dài trên mặt đất.

Đây...

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

“Cậu Lê...” Trần Phong thử gọi một tiếng.

“Đi ra ngoài! Đứng ngoài giữ cửa!” Lê Tiến Minh khiển trách, giọng anh ta lúc này cực kì khàn.

Giờ phút này ôm người đẹp trong ngực, đối với anh ta quả thật không khác gì chịu cực hình.

Mặt của Tống Ân dính chặt lên bờ ngực của anh ta, hai người dính sát đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim vững vàng của người đàn ông.

Còn có...

Cơ thể căng cứng giống như tảng đá của anh ta.

Tình hình của Tống Ân hiện giờ cực kỳ gay go, cô cảm thấy người mình nóng như bị thiêu cháy, tim đập loạn xạ như thể muốn nhảy ra khỏi ngực, ngay cả khi cô lên sân khấu nhận giải thưởng lúc 19 tuổi cũng không cảm thấy khẩn trương như thế này.

“Người trong ngực cậu là ai?”

Đúng lúc này, một giọng nói khác đột nhiên vang lên.

Lạnh lùng.

Nghiêm nghị.

Đầy chất vấn.

Giờ phút này, cả người Tống Ân trong lòng ngực Lê Tiến Minh bỗng chốc cứng đờ.

Người nói chuyện không phải là Trần Phong, mà là Lê Tiến Thành.

Lê Tiến Minh không quay đầu lại trả lời câu hỏi của Lê Tiến Thành, anh ta cúi đầu nhìn Tống Ân, nhìn thấy bối rối trong mắt cô, anh ta nhíu mày: “Sửa sang váy lại một chút, giải thích rõ ràng với anh ta.”

So với vừa nãy, giờ phút này giọng anh ta còn trầm thấp hơn.

Tay Lê Tiến Thành cầm hoa bước vào trong phòng, quanh người đầy sát khí. Trần Phong vừa thấy tình hình không ổn, sợ có phóng viên lại đây, chạy nhanh đóng chặt cửa lại.

Trước khi Lê Tiến Minh kịp phản ứng, Tống Ân đã vươn hai tay ôm lấy cổ Lê Tiến Minh kéo xuống, kiễng mũi chân, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.

Lê Tiến Minh thấp giọng chửi thề, anh nheo mắt lại, ẩn sâu trong đôi mắt là sự nguy hiểm.

“Tống Ân!” Anh ta thấp giọng gọi một tiếng, cô gái này rõ ràng đang lợi dụng anh mà!

Nhưng cô gái này lại giả vờ như không nghe được lời nói của anh ta, càng ra sức hôn.

Đôi môi đỏ mọng ép chặt lấy môi anh ta.

Chết tiệt!

Mười ngón tay Lê Tiến Minh luồn vào giữa mái tóc xoăn mềm mại của cô, hơi dùng sức kéo lùi khuôn mặt cô ra sau, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Vẻ mặt cô trở nên phức tạp.

Anh ta chế giễu: “Nghe mọi người khen kỹ thuật hôn của cô rất giỏi, hóa ra chỉ đến thế này à?”

Tống Ân nhăn mày.

Người đàn ông này thật vô lại, lúc nào cũng không quên làm cô nhục nhã!

Cô ấy cho rằng có lẽ anh ta sẽ đẩy mình, lại chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của anh ta: “Xem mà học hỏi!”

Trong lúc cô ấy vẫn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời nói đấy là gì, người đàn ông bỗng nhiên đẩy nhẹ cô ấy lên bức tường đằng sau. Cô ấy bất ngờ kêu nhẹ một tiếng, chiếc lưỡi của người đàn ông dũng mãnh đầy bá đạo xông thẳng vào khoang miệng cô.

Cô ấy cảm thấy thiếu không khí, khiến cả người cô như nhũn ra.

Lúc cô diễn phim không thể tránh được việc hôn người đàn ông khác, nhưng những nụ hôn đó chỉ như chuồn chuồn lướt nước, môi chạm môi cho có mà thôi.

Hơn nữa...

Thỉnh thoảng hôn môi cùng Lê Tiến Thành cũng không kịch liệt như thế này.

Trên người anh ta có một loại khí chất đặt biệt, loại khí chất đó mạnh mẽ xâm nhập vào khoang ngực cô khiến cô cảm thấy khó thở, nhưng Lê Tiến Minh thấy thế lại càng ngang ngược cạy mở môi cô, ép cô phải quấn chặt lấy môi anh ta.

Tống Ân vốn chỉ muốn chọc tức Lê Tiến Thành, ai ngờ nụ hôn của Lê Tiến Minh lại khiến cô quên mất mục đích ban đầu của mình.

Cuối cùng...

Khi Lê Tiến Minh buông Tống Ân ra, anh ta ngay lập tức ăn một cú đấm của Lê Tiến Thành vào mặt. 

Lê Tiến Thành vứt hoa tươi và vòng cổ đính kim cương lên mặt Tống Ân, vẻ mặt u ám rời đi.

Tống Ân đứng im giống như đang chết lặng, những chiếc gai của hoa hồng cứa lên mặt cô ấy đến chảy máu nhưng cô ấy lại chẳng cảm thấy đau.

Bởi vì... trái tim còn đau hơn.

Nhưng...

Hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.

“Chị Tống Ân, sao chị lại ở đây?” Vũ Uyên đi đến, lúc này Tống Ân mới hoàn hồn, ép buộc chính mình thu hồi ý nghĩ vớ vẩn vừa nãy, lên tinh thần nói: “Phòng nghỉ của chúng ta không phải phòng 08 sao?”

Vũ Uyên ngạc nhiên mở to mắt: “Trời ạ, là phòng 06! Tất cả mọi người ở phòng nghỉ chờ chị cả nửa ngày, bảo sao em mới đi vệ sinh mà về đã không thấy chị đâu, chị có thể đừng lơ mơ nữa được không?”

Tống Ân cũng cảm thấy sự sơ ý của mình hết cách chữa rồi. Gần đây công việc nhiều quá, thực sự rất mệt mỏi.

“Trời ơi, mặt chị làm sao vậy?” Vũ Uyên sợ hãi kêu lên, thẳng một đường nhìn xuống: “Còn cả môi chị nữa, sao lại thành ra thế này?”

Tống Ân xấu hổ, không dám nhìn Trần Phong, càng không dám nhìn Lê Tiến Minh.

“Đừng hỏi, chúng ta mau trở về đi!”

Cô ấy kéo cánh tay Vũ Uyên chạy ra ngoài.

Nhưng mới đi được một bước, cổ tay bỗng dưng bị nắm chặt. Nhiệt độ từ bàn tay truyền đến khiến tim Tống Ân đập nhanh hơn, trong đầu nhớ lại lời nói của Lê Tiến Minh khi buông cô sau nụ hôn kịch liệt: “Đây là cái giá khi dám lợi dụng tôi! Lần sau còn dám lấy tôi để kích thích anh trai tôi thì cô cứ chờ hậu quả đi!”

“Anh... muốn làm gì?” 

Đầu Tống Ân vang lên tiếng “ong ong”, cánh tay bị anh ta nắm chặt cổ tay dần trở nên cứng đờ.

Lê Tiến Minh đặt hoa tươi và vòng cổ đính kim cương mà Lê Tiến Thành tặng vào tay cô. Tống Ân cắn môi, ngay lập tức ném hoa tươi và vòng cổ ra ngoài cửa sổ.

Miệng Vũ Uyên há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt, đau lòng gần chết: “Đó là quà tặng của anh Lê đúng không! Chị làm gì vậy, mấy thứ đấy đắt lắm đó!”

Tống Ân giậm chân Vũ Uyên một cái: “Đi thôi!”

Hiện tại cô ấy cảm thấy mất mặt muốn chết, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi đây.

Tống Ân đi ra khỏi phòng số 08 chẳng khác nào như bị Tào Tháo đuổi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh vừa rồi, cô ấy lại cảm thấy đúng là tự vác họa vào thân.

Lê Tiến Minh đúng là tên vô lại, rõ ràng biết cô chỉ muốn kéo anh ta diễn trò trước mặt Lê Tiến Thành, vậy mà lại biến nó thành hôn thật, hơn nữa còn là... hôn lưỡi.

Tống Ân giương tay chạm lên môi, nơi đó vẫn còn sưng đỏ, trong khoang miệng dường như còn sót lại hơi thở của anh ta...

Khó trách anh ta nói xem mà học hỏi! Người đàn ông này quả thật đúng là rất rành về kỹ thuật hôn!

Cho nên...

Người đáng lẽ nên nhận lời khen hôn giỏi phải là anh ta mới đúng!

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT