Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Anh là ai? Buông tôi ra!"

Một Tống Ân ngày thường có bình tĩnh lý trí như thế nào, giờ phút này không tránh khỏi có chút kinh sợ.

Cô lạnh lùng quát lên một tiếng, nhấc chân muốn đá đối phương.

Nhưng mà cô vừa mới nhấc một chân lên liền bị đối phương giữ lại.

''Có khi nào mình gặp bắt cóc?'' Điều này cũng không quá ngạc nhiên. Trong giới giải trí cũng không thiếu những chiêu trò như vậy.

"Em đi đâu?" Chính là đang miên man suy nghĩ, một giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên.

Cô ngẩn ra.

Trong nháy mắt, mọi sợ hãi trong lòng đều tan thành mây khói. Ngước mặt cũng có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó.

Lê Tiến Minh....

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống. Hơi thở mang theo độ ấm phả vào mặt cô.

Cho dù không gian mơ hồ như thế nào, cho dù anh ta chỉ nói một câu như vậy, nhưng mà Tống Ân có thể nhìn ra anh ta thực sự tức giận, hơn nữa...

Rất tức giận.

"Sao anh lại tới đây?"

"Tôi hỏi lại một lần nữa... tuần này, em đi đâu?"

Không khí trong xe đột nhiên hạ thấp. Hơn nữa, có thể khiến cho con người ta không thở nổi.

Tống Ân có thể cảm thấy được trong mắt anh ta giờ phút này chính là có một tầng băng mỏng.

"... Tôi ra nước ngoài nghỉ phép."

"Nghỉ phép?" Anh ta cười lạnh. Thật đúng là một kỳ nghỉ phép tuyệt vời!

"Ừ..." 

Không biết vì cái gì, đối mặt trước lời chất vấn của anh ta, cô lại có chút chột dạ.

Cô cứ thế mà đi, một người lại cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Nói với anh ta là đi nghỉ phép, không bằng nói là đi giải sâu. Hoặc là...

Tự mình chữa vết thương lòng...

Cô sửa lại tóc, không nhìn anh ta, sau đó liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: "Tôi… Thời gian trước quay phim ở bên ngoài, cảm thấy rất mệt. Cho nên... Lần này xin nghỉ phép, đi thả lỏng tâm tình."

"Hay cho câu đi thả lỏng tâm tình! Điện thoại của em đâu?" 

Cô nói vô cùng bình thản, vô cùng thoải mái, lửa giận trong lòng Lê Tiến Minh khó khăn mới đè nén được giờ đây lại bùng lên.

"... Tắt điện thoại."

"Vì sao lại tắt máy?" Anh ta liên tục chất vấn, đang gây sự.

"Nghỉ phép... Muốn được yên tĩnh, không hy vọng có người quấy rầy."

Hô hấp Lê Tiến Minh càng trở nên nặng nề. Lời cô vừa mới nói ra, mày anh ta lập tức nhíu chặt.

Tay phải liền chạm lên người cô. Hơi dùng sức, không thể nói là sờ cũng chẳng thể nói là siết.

Đến khi sờ thấy điện thoại của cô, không nói gì liền lấy ra, bước ra ngoài, trực tiếp ném đi.

"Ba..." Một thanh âm vang lên trong đêm tĩnh lặng, dường như vô cùng đột ngột. Đại khái là rơi xuống nền đất ở tiểu khu âm thanh vang lên chỉ sợ chiếc điện thoại kia cũng không còn nguyên vẹn.

Tống Ân cũng theo ra: "Anh đang phát điên cái gì vậy?"

Cũng may, trong điện thoại của cô cũng không có gì quan trọng.

Ada không yên tâm về cô, cho nên những thông tin quan trọng đều do cô ấy giữ.

"Điện thoại mang theo bên người cũng không liên lạc, còn muốn giữ làm gì? Ném đi bớt việc!"

Tống Ân biết anh ta đang tức giận.

Hơn nữa còn đang cực kỳ tức giận.

"Hiện tại cũng không còn sớm, tôi có chút mệt. Nếu như phải cãi nhau, chờ tới khi tinh thần tôi khá hơn rồi nói. Tôi về trước."

Tống Ân kéo hành lý, muốn đi vào tiểu khu.

Lê Tiến Minh một tay bắt lấy cô, dùng sức một chút, đã ép cả người cô lên thân xe.

Sức lực của anh ta không nhẹ, cả người cô liền va vào xe, phía sau lưng nện thật mạnh vào thân xe, đau đến nỗi cô phải keei lên.

"Khi ở ở đảo Mộng Ly, có nhớ tới tôi không?"

Anh ta chất vấn.

"..." 

Tống Ân nhất quyết cắn môi, không nói.

"Chưa từng nghĩ tới sẽ gọi cho tôi dù chỉ là một cuộc điện thoại, báo bình an?"

"...'" Cô vẫn trầm mặc như trước.

Trong bóng tối, vẫn có thể nhìn ra được gân xanh nối trên trán anh ta: "Em có biết hay không, tôi con mẹ thiếu chút nữa đã báo cảnh sát."

"... Tôi không phải trẻ con, cũng không ngốc như anh nghĩ. Tôi đã nói với Ada là sẽ ra ngoài một thời gian."

"Đúng, quả thật em không ngốc, tôi con mẹ nó mới là đứa ngốc! Lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của em, thậm chí còn bay tới đảo Mộng Ly! Còn em thì sao?"

Lê Tiến Minh nghiến răng nghiến lợi, một tay nắm lấy cằm Tống Ân tới gần anh ta: "Tống Ân, rốt cuộc em xem tôi là gì, hử?"

Đã dần dần quen với bóng tối, khoảng cách của hai người lại gần, Tống Ân có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương.

Ngọn lửa ấy tùy thời điểm có thể bùng lên, thiêu đốt cô tới không còn một mảnh.

Tống Ân một tay giữ lấy tay nắm cửa xe phía sau bóp chặt, dùng đầu ngón tay véo vào da thịt.

Cảm giác đau, mới có thể khiến cô cảm thấy tỉnh táo.

Cô khẽ nhướng mắt nhìn người đàn ông: "Còn anh thì sao? Anh coi tôi là gì của anh?"

Lê Tiến Minh hé môi, vừa muốn nói gì đó, Tống Ân lại khẽ cười một tiếng: "Lê Tiến Minh, anh sẽ không coi tôi là bạn gái của anh chứ?"

"Em có ý gì?" Lời nói của Lê Tiến Minh không còn lạnh lùng như trước nữa.

Tống Ân vẫn cười.

"Chúng ta chưa bao giờ nói đó là quan hệ tình cảm đúng không? Tình cảm nam nữ hiện tại tuy thuần túy hơn, nhưng là quan hệ trên giường. Cũng giống như hai chúng ta..."

Cô bỗng nhiên đứng thẳng người, thân hình mềm mại cố ý sát lại gần anh ta.

Hai tay cô vòng qua cổ anh ta: "Còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta không? Tôi lúc đó bởi vì đau lòng, cần người an ủi, hoặc là bởi vì uống rượu nên mới hồ đồ lên giường với anh. Sau đó... Là bởi vì tiền..."

"Giữa chúng ta không có tình yêu, chỉ có nhu cầu sinh lý đơn thuần. Cho nên những thứ cần có trong mối quan hệ nam nữ như báo cáo, cãi nhau, tức giận, chúng ta có phải nên bỏ qua hay không?"

Những lời này của Tống Ân, Lê Minh Tiến nghe đều hiểu.

"Đây không phải những lời thật lòng đúng không?"

"Cùng với Lê Tiến Thành để ý đúng là rất mệt mỏi." Tống Ân phong tình vạn chủng mà ngửa đầu nhìn anh ta: "Cho nên, anh Lê, chúng ta chỉ cần như vậy thôi được không? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đừng quá thật lòng."

Thật lâu sau Lê Tiến Minh không có lên tiếng.

Anh ta không ngừng nhìn cô chằm chằm. Khiến nụ cười trên môi Tống Ân trở nên cứng ngắc, rốt cuộc anh ta mở miệng: "Tống Ân, em đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!"

"Dù sao để anh nhìn không thấu, mới không thể nhanh chán. Không tốt sao?"

"Thật sự không đến nỗi buồn tẻ."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT