Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Chú đừng nói mẹ cháu như vậy. Cho dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ cháu. Vừa nãy cũng không phải mẹ ép cháu quỳ, là tự cháu...” Kiều Phong Khang dở khóc dở cười. Cho nên, ở trong mắt cô, tính tình anh tệ như vậy sao? 

“Biết rồi, nhanh đi ra ngoài đi. Người lớn nói chuyện, con nít không được nghe.” Anh yêu chiều VỖ VỖ đầu cô, cho Du Ánh Tuyết một ánh mắt an tâm đi. 

“Vậy được rồi” Du Ánh Tuyết lập tức nghe lời. Giao cho anh đúng là một lựa chọn đúng đắn. 

Mắt Kiều Phong Khang lại nhìn 

xuống đầu gối của cô, dặn dò: “Lấy cái ghế dựa bên ngoài ra mà ngồi, rồi xoa đầu gối đi”. 

“Dạ” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn mẹ một cái, cuối cùng mới đẩy cửa đi ra ngoài. 

Trong phòng, chỉ còn hai người Kiều Phong Khang và Lâm Vân Thanh. 

Kiều Phong Khang không nói chuyện ngay, anh ngồi xổm xuống, nhặt 

mảnh vỡ của ly nước lên, hành động rất kiên nhẫn 

Lâm Vân Thanh nhìn anh, thở dài, cuối cùng bà ấy cũng phá vỡ im lặng: “Nếu muốn tôi đồng ý để hai người bên nhau, vậy thì cậu không cần tốn công nói làm gì. Từ đầu đến giờ cậu biết rõ không phải tôi gây rối vô cớ, tôi hoàn toàn không có lý do gì để ngăn cản không cho hai người ở bên nhau” 

“Tính cách tôi thế nào, có lẽ dì cũng đã biết rõ rồi” Kiều Phong Khang kéo ghế dựa, ngồi xuống mép giường. 

Anh rũ mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Vân Thanh, nhưng khí phách kiến nghị trong ánh mắt và giọng nói lại không chút nào giảm bớt: “Du Ánh Tuyết là người phụ nữ của tôi, cho dù có phải đánh đổi cả thiên hạ to lớn tôi cũng không từ bỏ, tôi nhất định phải có được cô ấy!” 

“Đây là tình yêu của cậu sao?” Lâm Vân Thanh nhíu chặt mày. 

Ánh mắt Kiêu Phòng Kinh càng nặng nề, mấp máy đôi môi mỏng rồi nói: “Trên đời này, không có một ai yêu cô ấy hơn tôi!” 

Anh hơi ngừng lại, rồi bổ sung thêm ba chữ: “Bao gồm dì!”. 

Trịnh trọng, kiên định như vậy, lại 

còn thành tâm đến thế. Lâm Vân Thanh nghe thấy những lời này cũng cảm thấy chấn động. 

Người đàn ông này đã nói ra, nhất định sẽ làm được. 

Nếu Du Ánh Tuyết thật sự ở cạnh người đàn ông này, nhất định sẽ được hạnh phúc. Nhưng mà... 

Bà cụ Kiều.... 

Nhớ tới bà cụ, trong lòng Lâm Vân Thanh lại rùng mình. Tiện đà, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhắm mắt: “Nếu cậu yêu con bé, vậy thì hãy cách xa con bé ra, đừng hại nó nữa!”. 

“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với dì, chứ không phải là để trưng cầu ý kiến của dì” Kiều Phong Khang đứng lên: “Tôi chỉ muốn thông báo dì một tiếng, cho dù dì có phản đối thế nào thì đều sẽ không thay đổi được 

quyết định của tôi” 

“Cậu Khang!” Tiếng gọi nức nở của Lâm Vân Thanh. 

Kiều Phong Khang rũ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của bà ấy. Trong 

mắt anh không có một tia sáng nào: “Người phụ nữ của tôi, trừ khi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”. 

Lâm Vân Thanh chấn động. 

Sự bướng bỉnh trong mắt người đàn ông làm cho người khác không cách nào nghi ngờ được. 

Có lẽ là được di truyền từ cha anh. Năm đó, Kiều Thanh Lương cũng bá đạo như vậy, khiến cho bà ấy không thể nào phản kháng được. 

Lâm Vân Thanh không muốn nhớ lại người đàn ông kia nữa. 

Có điều, người đàn ông kiêu ngạo giống như Kiều Phong Khang sẽ có thể chịu đựng được trong bao lâu đây? 

“Du Ánh Tuyết, con vào đi!” Lâm Vân Thanh biết mình không thể nào thuyết phục được Kiều Phong Khang nên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ lớn giọng nói Du Ánh Tuyết đang đứng ngoài cửa. 

Du Ánh Tuyết sầu khổ ngồi ở bên ngoài, lo lắng sốt ruột. Nghe thấy mẹ gọi, trong lòng càng lo sợ bất an hơn. 

Bàn tay đang xoa đầu gối hơi ngừng lại, cô lập tức đứng dậy, đẩy cửa đi vào. 

Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt không tốt của mẹ đang nằm trên giường, rồi lại nhìn Kiều Phong Khang 

“Mẹ” Cô nhẹ gọi một tiếng. 

“Tiễn cậu Khang về đi” 

“.” Du Ánh Tuyết nhìn Kiều Phong Khang. Anh hơi gật đầu, điều nên nói anh đều đã nói, tương lai còn dài, không cần phải nóng nảy trong nhất thời. 

Du Ánh Tuyết nghe lời tiễn Kiều Phong Khang ra cửa. 

Hai người đứng ở bên cửa xe. Du Ánh Tuyết quay đầu lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía căn phòng: “Cháu... muốn đi vào. Mẹ cháu đang ở một mình trong đó, cháu không yên tâm” 

Kiều Phong Khang giữ chặt cô, nhìn thẳng vào trong mắt cô: “Không cho lùi bước, biết chưa?” 

Du Ánh Tuyết mím môi, gật đầu: “Cháu biết rồi, đúng rồi.” 

Dường như nhớ ra gì đó, vì thế Du 

Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chú có biết mẹ cháu có liên quan gì đến nhà họ Kiều của chú hay không?” 

Kiều Phong Khang sửng sốt, hơi nhíu mày lại. 

“Ai nói?” 

“Cháu tự đoán. Nếu không, mẹ cháu sẽ không có lý do gì lại phản đối chúng ta ở bên nhau như vậy? 

“..” Kiều Phong Khang trầm ngâm, ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp, im lặng bỏ qua đề tài này: “Đừng suy nghĩ linh tinh. Tối nay tôi sẽ mời một điều dưỡng mới đến đây, em ngoan ngoãn lên lớp học đi”. 

Kết quả 

Điều dưỡng mà Kiều Phong Khang tìm đến đã bị Lâm Vân Thanh từ chối thẳng thừng. Bà ấy tự mình tìm một 

người khác, tự trả lương, chăm sóc ăn uống và cuộc sống hằng ngày. 

Nhưng cuối cùng Du Ánh Tuyết vẫn định bảo lưu kết quả. Vốn dĩ Lâm Vân Thanh không chịu, nhưng mà Du Ánh Tuyết rất kiên trì. 

ít nhất là phải qua hết tháng này đã, nếu trong tháng này mà mẹ đỡ hơn một chút thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều. 

Nếu không, với sức khỏe bây giờ của mẹ, cô đến trường đi học cũng không thể nào an tâm mà học tập được. 

Điều dưỡng chỉ chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống hàng này, mấy chuyện nấu cơm này, vốn Kiều Phong Khang định tìm đầu bếp đến đây nhưng mà Lâm Vân Thanh lại trực tiếp từ chối. 

Vì thế Du Ánh Tuyết bắt đầu học xuống bếp, dựa theo thực chuẩn bị thức ăn, thay đổi một chút cũng cảm thấy mới mẻ. 

Nhìn những món ăn dần được mình làm cho càng thêm ngon lành, mỹ vị, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của Kiều Phong Khang. 

Ừ thì... 

Với lại, trước kia chú ba cũng từng ăn đồ ăn mà cô nấu. Khi đó cô chỉ là tay mơ trong phòng bếp, nấu ăn nhất định rất dở. 

Không biết bây giờ nếu anh được nếm lại, sẽ có cảm nghĩ như thế nào. 

Du Ánh Tuyết cảm thán. 

Cô nghiêng đầu nhìn thức ăn mình mới múc ra khỏi nồi, khẽ cong môi. 

Thật muốn để anh nếm được tay 

nghề của cô, nhất định là anh sẽ khen cô nhỉ? 

Nghĩ đến anh, lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của hai người, Du Ánh Tuyết thở dài một hơi. 

Từ khi dọn đến đây, di động của cô đã bị mẹ tịch thu. Hai ngày nay không được nghe giọng nói của anh... 

Rõ ràng chỉ mới rất ngắn, nhưng mà Du Ánh Tuyết cảm thấy lâu giống như là qua nửa thế kỷ vậy. 

Kỳ lạ chính là, hai ngày nay anh cũng không đến đây tìm cô. 

Bây giờ anh đang làm cái gì nhỉ? Hai ngày nay, có phải anh không nhớ đến cô hay không? 

Lập tức, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy càng nghĩ càng nhớ, loại cảm giác này giống như bị hàng ngàn con kiến gặm 

nhẩm trái tim, hơi chút ngứa, lại còn hơn chút đau. 

“Mẹ, điện thoại... hôm nay có ai gọi điện cho con không?” Lúc ăn cơm, cuối cùng Du Ánh Tuyết cũng không nhịn được mà hỏi. 

“Tắt nguồn rồi, vì thế nên mẹ không biết có ai gọi điện đến hay không? 

“.” Du Ánh Tuyết thở dài. 

Kỳ thật... 

Nếu chú ba thật sự muốn tìm cô, với tính cách của anh thì lúc này hẳn là đã sớm tìm tới cửa rồi. 

Như vậy... 

Bây giờ anh đang ở đâu? Vì sao hai ngày nay không đến thăm cô? Có lẽ là anh rất bận rộn đúng không? 

Du Ánh Tuyết quay đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Liền Vân Thanh nhìn thấy dáng vẻ lo được lo mất trên mặt con gái thì âm thầm thở dài, nhưng mà bà ấy cũng chỉ có thể cố tình làm vậy, chỉ có như vậy mới là an toàn nhất. 

“Mẹ, tối nay con muốn đi siêu thị mua cho mẹ ít trái cây, còn mua chút thịt gà nữa” 

“Ừ. Vừa lúc mẹ cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí, mẹ ngồi xe lăn, con đẩy mẹ đi cùng đi” Lâm Vân Thanh nói. 

Du Ánh Tuyết lập tức ngẩn người ra, cô chớp mắt, cuối cùng vẫn gật đầu. 

Vốn nghĩ muốn thừa lúc không có mẹ ở bên cạnh, tìm một trạm điện thoại công cộng gọi cho anh, nhưng mà bây giờ... 

Ăn cơm xong, Du Ánh Tuyết rửa sạch chén đĩa, rồi lại thu dọn một chút, 

gian nan khiêng mẹ từ trên giường xuống xe lăn. 

Lâm Vân Thanh nhìn dáng vẻ vất vả của con gái cũng thấy hơi không đành lòng. Nếu bà ấy không xuất hiện thì bây giờ cô còn đang ở nhà họ Kiều, sống một cuộc sống đầy đủ, đâu cần phải chịu khổ ở đây với bà ấy chứ? 

“Mẹ, ngồi thế này có thoải mái không?” Du Ánh Tuyết cẩn thận hỏi, rồi lại đắp tấm thảm lông mỏng lên trên đùi bị thương của Lâm Vân Thanh: “Bác sĩ nói chân của mẹ không được lạnh. Lát nữa đến siêu thị, nhiệt độ ấm hơn con sẽ lấy ra cho mẹ”. 

Cô vừa nói vừa lau mồ hôi hai bên trán. 

Lâm Vân Thanh nhìn thấy trên ngón tay cô có một vết thương dài do dao cắt phải thì vô cùng đau lòng. 

Bà ấy nắm lấy tay cô sờ sờ: “Còn đau không con?”. 

“Hết đau lâu rồi ạ.” Đây là vết thương lúc trưa cắt rau không cẩn thận bị thương, bây giờ cơ bản đã khép miệng lại rồi. 

“Ánh Tuyết, con đừng trách mẹ.” Lâm Vân Thanh chua xót nói: “Mẹ thật sự muốn tốt cho con... Nếu có thể, mẹ cũng rất muốn thành toàn các con... cũng muốn để con sống những ngày thoải mái như trước kia, là mẹ quá vô dụng.” Du Ánh Tuyết nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. 

“Mẹ nói cái gì vậy? Con xuống bếp nấu cơm cho mẹ đây là chuyện trước kia con luôn mơ ước mà” Lời cô nói là thật lòng. 

Có thể có được một người khiến cho mình luôn lo lắng chăm sóc, đối 

với một cô nhi mà nói, đây chính là một chuyện rất may mắn. 

“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Con dẫn mẹ ra ngoài hít thở không khí, thoải mái hơn thì tâm trạng mẹ nhất định sẽ tốt hơn nhiều”. 

Không nói tiếp đề tài vừa rồi, Du Ánh Tuyết đẩy Lâm Vân Thanh ra khỏi phòng. 

Lúc vừa khóa cửa, bà chủ nhà trùng hợp ghé qua. 

“Hai người muốn ra ngoài sao?” Bà ấy hỏi hai người. 

Du Ánh Tuyết cười nói: “Cháu muốn dẫn mẹ đi hít thở không khí, cho nên dẫn mẹ đến siêu thị bên cạnh đi dạo một lát” 

“Vậy cũng tốt, hít thở không khí sẽ 

làm tâm trạng tốt hơn”. 

Chào tạm biệt bà chủ nhà xong, Du Ánh Tuyết đẩy Lâm Vân Thanh đi thẳng đến siêu thị. 

Vào giờ này, trong siêu thị có không ít người. 

Có cặp đôi, có Vợ chồng trẻ, còn có một nhà ba người. 

Du Ánh Tuyết đẩy mẹ đi thẳng vào bên trong. Nhìn từng đối từng đối thân mật tay trong tay, nhìn đứa bé non nớt đáng yêu, trong lòng không khỏi sinh ra hâm mộ. 

Hình như cô và chú ba chưa từng đi dạo siêu thị cùng nhau... 

Tương lai, chờ bọn họ kết hôn, có con, cô nghĩ... cô cũng muốn nắm tay con đi dạo như vậy, hơn nữa còn sẽ mặc quần áo gia đình. 

Cô nghĩ... 

Con của cô và chú ba nhất định sẽ rất xinh đẹp! Gen của anh ưu tú như vậy, mà gen của cô cũng không tệ. 

“Ánh Tuyết, nghĩ cái gì vậy? Hoàn hồn đi” 

Giọng nói của Lâm Vân Thanh kéo suy nghĩ của cô về thực tại. 

Lúc này Du Ánh Tuyết mới kinh ngạc nhận ra cô đang miên man nghĩ về chuyện con cái. Bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế mà lại dám ảo tưởng đến con của mình với chú ba. 

A... 

Trước kia đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ những chuyện thế này. Nhưng mà, bây giờ... nhìn thấy từng đôi từng đôi hạnh phúc, cô lại cảm. thấy nếu giữa bọn họ có một đứa trẻ, 

vậy thì đúng là không tệ. 

“Con nghĩ cái gì vậy? Mẹ gọi con vài lần mà con cũng không nghe thấy” 

Lâm Vân Thanh vừa chọn gà vừa hỏi. 

Du Ánh Tuyết chột dạ, tất nhiên cô không dám để cho mẹ biết cô có tâm tư này. 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT