Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bà ấy vừa nói vừa gấp tấm chăn trên người lại. 

Trái tim của Du Ánh Tuyết xiết chặt: "Mẹ, mẹ cho con ra ngoài một chút đi, con..". 

Tầm mắt của cô nhìn ra bên ngoài hai giây, sau đó không có nói tiếp. 

Chỉ nghe thấy mẹ của cô nói: "Nhanh nhất là nửa tiếng, không được, hai mươi phút sau phải về ngay." 

"Mę?" 

Du Ánh Tuyết kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được. 

Trên mặt của Lâm Vân Thanh không thay đổi một chút cảm xúc nào cả, vẫn là dáng vẻ không nóng không lạnh nói: "Nhớ phải nói lời cám ơn". 

Du Ánh Tuyết nhoẻn miệng cười, tâm trạng ảm đạm trong nháy mắt đã bừng sáng lên. Đôi mắt cong cong như đang mỉm cười giống như có một vầng hào quang tỏa ra ánh sáng. 

"Con cám ơn mẹ!". 

Cô giúp mẹ nằm xuống giường một lần nữa rồi mới tung tăng chạy nhảy như chim sẻ đi ra ngoài. 

Lâm Vân Thanh ngẩn người nhìn bóng lưng của cô, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng bà biết một người phụ nữ khi rơi vào tình yêu sẽ mù quáng đến thế nào. 

Nếu bà ấy lại ngăn cản cô thì chỉ càng khiến cô buồn bã hơn thôi. 

Vừa ra ngoài, cô định đi đến nơi chiếc Bentley đậu ban đầu nhưng bây giờ lại không thấy nó ở đó nữa. 

Du Ánh Tuyết sững sờ nhìn về chỗ đó. 

Anh... đi rồi sao? 

Mất mát, khó chịu, vô cùng khó chịu. 

Bọn họ vẫn còn chưa nói nhau. được vài câu, bỏ qua cơ hội lần này thì không biết lần sau có thể được gặp nhau là lúc nào nữa... . 

Du Ánh Tuyết rầu rĩ cúi đầu, thở dài thườn thượt, trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định, đi ra ngoài dạo vài bước. 

Một bóng người ở một góc của khu đường đột nhiên đập thẳng vào mắt cô. 

Mặc dù bây giờ trời đang dần dần tối nhưng Du Ánh Tuyết liếc nhìn qua 

cũng nhận ra người kia. 

Kiều Phong Khang cũng nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. 

Cô giả vờ tức giận. 

Kiều Phong Khang tiến lại gần, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương rồi hỏi: "Đây là biểu cảm gì vậy?" 

"Chú đi đâu vậy?" Làm cô cứ tưởng anh đã rời đi rồi... 

"Di chuyển xe ra chỗ khác để tránh cản đường của người tham gia giao thông." Kiều Phong Khang nắm lấy tay của cô, nhìn lên khung cửa đang đóng chặt kia: "Nếu như em còn không ra thì tôi sẽ đi vào" 

"Đừng" Du Ánh Tuyết lắc đầu: "Hình như thái độ của mẹ cháu cũng 

bớt khắc nghiệt hơn rồi, chứ đừng có đi vào rồi lại khiến cho mẹ của cháu tức giận nữa. À đúng rồi." 

Nói đến đây, cô bỗng cười một tiếng: "Mẹ cháu còn bảo cháu nói lời cám ơn chú nữa đấy" . 

Nhìn nụ cười của cô, trong lòng của Kiều Phong Khang cũng thoải mái hơn một chút. 

Anh nắm lấy tay cô rồi nói: "Dẫn tôi đi tham quan nơi này một chút đi." 

Hai người cứ như vậy đi dạo trong khu chung cư, lúc này cũng có rất nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo. 

Du Ánh Tuyết nhìn bọn họ một chút rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay của mình được Kiều Phong Khang nắm chặt, cô cong cong môi, cười đến sung sướng. 

Bọn họ... cũng rất giống một đôi vợ chồng... 

"Có chuyện gì mà lại cười vui vẻ đến như vậy?" 

Kiều Phong Khang hỏi. 

"..." Du Ánh Tuyết lắc đầu: "Không nói đâu" 

Nói ra, bản thân không tự cảm thấy xấu hổ à? 

"Suy nghĩ về tương lai của chúng ta?" 

Du Ánh Tuyết kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người anh: "Làm sao chú biết?" 

Kiều Phong Khang híp mắt: "Em suy nghĩ cái gì, tôi lại còn không biết sao?" 

Du Ánh Tuyết chu môi, đúng là không thể che giấu suy nghĩ của mình 

với anh mà. 

"Ánh Tuyết, sau này em sinh cho tôi một đứa bé gái xinh đẹp đáng yêu như em nhé" Kiều Phong Khang cảm thán, cánh tay dài siết chặt bờ vai mảnh mai của cô. 

"Nhưng hiện tại cháu đang muốn có một đứa con trai. Nghe dì chủ nhà nói con gái sẽ yêu quý cha của nó hơn là mẹ, đến lúc đó con bé cứ quấn quýt lấy chú, chú cưng chiều nó mà bỏ rơi cháu thì sao bây giờ?" 

"Em có tôi mà." 

Du Ánh Tuyết chu môi: "Mọi người điều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, nếu chú có tình nhân nhỏ rồi thì sao còn nhớ đến cháu chứ!". 

Kiều Phong Khang bật cười, vuốt ve cằm của cô, híp mắt nói: "Bình dấm chua nhỏ, đứa bé vẫn còn chưa ra đời 

mà em đã bắt đầu ghen tị với nó rồi?" 

Du Ánh Tuyết xấu hổ. 

"Ai thèm ghen tị với nó chứ? Không phải cháu. Dù sao cháu cũng muốn sinh ra một bé trai, đến lúc đấy cháu sẽ chơi với tình nhân nhỏ của cháu, không thèm chơi với chú nữa" Cô càng nói càng cảm thấy đắc ý. 

Kiều Phong Khang đen mặt: "Em thử dâm không quan tâm tôi xem!" 

"Cứ thích vậy, cứ làm vậy đấy!" Cô làm mặt quỷ quay người chạy đi. Đúng là một cô gái bướng bỉnh tinh nghịch. 

Kiều Phong Khang chân dài, chạy vài bước đã bắt được cô. 

Cả người bị anh ôm chặt. Anh giữ lấy cằm dưới của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giọng điệu cảnh cáo: "Có dám không?" 

Du Ánh Tuyết rất đắc ý: "Lúc nãy còn gọi cháu là bình dấm chua nhỏ, chú ba, chú chính là cái bình dấm chua lớn! Đứa bé còn chưa ra đời đã bắt nạt cháu, đợi con trai của cháu ra đời, cháu nhất định sẽ bảo nó bắt lại lại chú." 

Anh tức giận gõ vào trán cô một cái: "Nhóc con đáng ghét, dạy con mình đối phó với chồng mình, còn có người vợ nào như em không?" 

Tuy nói như vậy nhưng tâm trạng của Kiều Phong Khang đã vô cùng tốt. 

Hai người ở cạnh nhau nói chuyện về tương lai, nói về con cái, phảng phất như tất cả mọi thứ đều nằm trong vòng tay vậy. 

Ít nhất... 

Thời gian dần dần trôi qua cũng đã có chuyển biến về thân phận, không còn từ chối khi anh cầu hôn nữa. 

Thời gian trôi qua rất nhanh. 

Hai người đi vòng quanh chung cư được một vòng thì trời cũng đã tối hẳn. 

Du Ánh Tuyết cúi xuống nhìn đồng hồ, gần bốn mươi phút bất tri bất giác đã trôi qua rồi. 

"Nguy rồi! Cháu đồng ý với mẹ là hai mươi phút sau sẽ quay về." 

Du Ánh Tuyết nói nhỏ. 

Nhưng Kiều Phong Khang không muốn buông tay. Nghe cô nói như vậy, ngược lại càng ôm cô chặt hơn. 

Du Ánh Tuyết mặt ửng đỏ: "Chú đừng có ôm cháu như vậy, mẹ của cháu ở bên trong có thể sẽ nhìn thấy đấy. Hơn nữa, ở bên cạnh còn có rất nhiều hàng xóm.." 

Kiều Phong Khang lùi về phía sau một chút: "Hôm nay những vật kia 

chuyển vào chuyển ra, mấy người hàng xóm xung quanh đều hỏi thăm hết rồi, họ điều biết quan hệ giữa em và tôi là loại quan hệ gì." 

Du Ánh Tuyết cười. Cũng đúng, bình thường mọi người hay ngồi ở trước cửa, nhìn người đến người đi. Những chuyện lạ một chút mà họ không biết mới là lạ đấy. 

Nhưng mà... 

Cô tin rằng đánh giá của tất cả mọi người đối với anh có lẽ cũng giống với bà chủ nhà nhỉ? 

Cô lạc quan nghĩ nhất định một ngày nào đó, mẹ của cô sẽ có cách. nhìn nhận khác về anh. Hôm nay bà ấy đồng ý cho cô ra ngoài tìm anh chính là một dấu hiệu tốt. 

"Ô?" 

Kiều Phong Khang kỳ quái kêu lên một tiếng, kéo Du Ánh Tuyết đang chìm trong suy nghĩ về hiện tại. 

"Sao vậy?" Cô ngẩng đầu, chỉ thấy tầm mắt của anh đang hướng về một điểm nào đó. 

Du Ánh Tuyết theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe đang từ từ dừng lại, cách bọn họ khoảng chừng năm mét. 

Rồi sau đó...... 

Một người đàn ông từ ghế lái bước xuống. 

Là Trần Thanh Tùng. 

"Chú ba, người đấy là bạn của chú sao?" Du Ánh Tuyết hỏi. 

Kiều Phong Khang gật đầu: "Ừ" 

Anh cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy. 

Ngay sau đó Trần Thanh Tùng quay người sang chỗ khác, kéo cửa bên ghế phụ ra. 

Màn đêm đang ngày càng tối, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu đến đôi mắt phức tạp kia. Anh ta và cô gái 

trên xe nhìn nhau một lúc lâu mới bước xuống xe. 

"Anh ta có bạn gái rồi à?" Du Ánh Tuyết tò mò hỏi. 

Chẳng lẽ bạn gái của anh ta là một cô gái sống ở khu này? Vậy thì thật sự quá thật trùng hợp rồi! 

"Có vẻ là như vậy, nhưng mà mới mấy hôm trước cậu ấy mới nói mình đang không có hứng thú nói chuyện yêu đương xong". 

"Thế bây giờ chỉ là vui đùa thôi sao?" Du Ánh Tuyết hơi nhíu mày: "Xem ra lại là Hồ Minh Tuấn thứ hai rồi." 

"Thanh Tùng không giống như vậy." Kiều Phong Khang còn muốn nói điều gì đó lại bị Du Ánh Tuyết cắt ngang: "A, là cô ấy" 

"Em có quen hả?" 

"Vâng! Lúc trước cô ấy sống ở cạnh nhà cháu. Nhưng mà sau đó cô ấy đã dọn đi rồi, hình như là đi ra nước ngoài đến năm nay mới về nước, bây giờ lại chuyển đến ở cạnh nhà của cháu. Cô ấy là phóng viên, lúc còn bé cháu luôn nhìn thấy cô ấy mang theo 

máy ảnh khi đi ra ngoài. Tất cả mọi người điều cảm thấy cô ấy là một người ưu tú, vóc dáng đẹp, sự nghiệp lại tốt, là người mà cháu ngưỡng mộ đó!" Du Ánh Tuyết vừa cười vừa nói, cái đầu nhỏ nhắn quay sang nhìn Kiều Phong Khang hỏi: "Chúng ta có nên đi qua đấy chào hỏi không?" 

Kiều Phong Khang lắc đầu: "Để cho bọn họ có không gian riêng, có lẽ Thanh Tùng đang quen với người này" 

Dù sao cái dáng vẻ vừa rồi của anh ta cũng không giống với bình thường. 

Du Ánh Tuyết ngẫm lại cũng cảm thấy khá hợp lý, liếc nhìn anh ta một cái rồi quay đầu nhìn về phía nhà mình đã sáng đèn: "Cháu phải vào nhà thật rồi, mẹ của cháu ở nhà một mình lâu như vậy cũng làm cho cháu thấy hơi lo 

lắng" 

Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, ôm cô chặt trong ngực của mình. 

"Ngày mai tôi lại đến". 

Du Ánh Tuyết tựa đầu lên vai anh, ngửi mùi hương trên cơ thể của anh, trong lòng cô như được lấp đầy. Một ngày mỏi mệt tại thời khắc này điều tan thành mây khói. 

Lưu luyến. 

Nhưng cuối cùng vẫn phải quay người. 

Lúc cầm chìa khóa mở cửa nhà thì thấy người phụ nữ được Trần Thanh Tùng đưa về cũng đang cầm chìa khóa mở cửa. 

Du Ánh Tuyết hơi nghiêng người, miệng nở nụ cười: "Chị Hòa Lâm". 

"Chào buổi tối" Dương Hòa Lâm cũng tươi cười chào hỏi. Cô ấy ăn mặc lịch sự, phóng khoáng nhưng cũng không thiếu vẻ đoan trang đảm đang của phụ nữ phương bắc. 

Cho đến bây giờ Du Ánh Tuyết vẫn vô cùng ngưỡng mộ cô ấy, nếu Trần Thanh Tùng thật sự thích cô ấy thì cô cũng không cảm thấy bất ngờ. 

Nghĩ vậy, Du Ánh Tuyết tò mò hỏi: 

"Chị và Trần Thanh Tùng đang yêu nhau à?" 

Dương Hòa Lâm khẽ giật mình. 

Du Ánh Tuyết lè lè lưỡi: "Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, chị đừng để trong lòng" 

"Không phải, bọn chị không phải đang yêu nhau, mà là... bạn bè từng quen biết lúc trước thôi" Dương Hòa Lâm lắc đầu, vẫn cười nhẹ nhàng động lòng người như cũ. 

Trong ánh mắt, sự chua xót vô tình để lộ ra, đến Du Ánh Tuyết cũng nhìn ra được quan hệ giữa cô ấy và Trần Thanh Tùng không hề đơn giản. 

Chỉ là Trần Thanh Tùng cũng rất phong lưu đó! 

"Em có quen Trần Thanh Tùng à?" Dương Hòa Lâm hỏi Du Ánh Tuyết. 

Du Ánh Tuyết gật đầu: "Ừm, em có gặp qua mấy lần". 

"Vậy em và anh Khang.." Dương Hòa Lâm dừng lại một chút: "Hai người... đang yêu nhau sao?" 

Du Ánh Tuyết gật đầu, cười nói: "Vâng ạ" 

Dương Hòa Lâm nghe cô nói như vậy, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Du Ánh Tuyết, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nữa. 

"Chị Hòa Lâm, trước kia chị đã biết chú ba rồi à?" 

"Người em nói là anh Khang sao?" Nhìn Du Ánh Tuyết gật đầu khẳng định Dương Hòa Lâm mới gật đầu: "Có biết, biết từ sáu năm trước, trong một sự kiện..." 

Nói đến đây, ánh mắt của Dương Hòa Lâm nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết một lúc lâu. Du Ánh Tuyết nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Sự kiện gì vậy?" 

Là ảo giác sao? Sao cô lại cảm thấy ánh mắt của chị Hòa Lâm có hơi kỳ lạ. Ánh mắt đó giống như đang nói rằng sự kiện kia có liên quan đến cô vậy. 

"Không có gì, đều là những chuyện đã qua rất lâu rồi nên không cần nhắc đến nữa." Dương Hòa Lâm lắc đầu chuyển chủ đề: "Chỉ là chị thấy hơi ngạc nhiên vì hai người yêu nhau. Nếu như chị không nhớ nhầm, hình như em kém chị mười tuổi, hiện tại mới chỉ có mười tám tuổi thôi". 

Du Ánh Tuyết ngượng ngùng: "Em cũng không được tính là yêu sớm nhỉ?" 

Dương Hòa Lâm cười, lắc lắc đầu: "Không tính". 

Nhưng mà tuổi của Kiều Phong Khang hơn cô khá nhiều. 

"Chị Hòa Lâm, em vào nhà trước đây. Mẹ của em một mình ở trong nhà nên em khá lo lắng" 

Dương Hòa Lâm gật đầu: "Vào nhà đi, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chị 

 

 

Danh sách truyện HOT