Lọc Truyện

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Em bị bà Quyển ghét như vậy, anh không tin em trong sạch!”

Ngay từ đầu, Lý Dương đã cho rằng, chắc chắn Lâm Mặc Ca phải có quan hệ bỉ ổi với một cậu chủ nào đó của nhà họ Quyền.

Hoẵ là,cô đã gây ra họa gì đó cho nhà họ Quyển nên bà Quyền mới nóng ruột muốn trừ khử cô như vậy.

“Thế nhưng, nể tình cô có đáng đấp đẹp mắt, lại có chung cư ở miễn phí nên anh ta mới chịu đi theo cô. Thật không ngờ, người phụ nữ này lại đám trở mặt với anh ta!

Bốp!

Lâm Mặc Ca vung tay lên tát ngay cho anh ta một cú bạt tai.

Cú tát mạnh giáng thẳng lên khuôn mặt ngăm đen của Lý Dương khiến mặt anh ta lập tức ửng đỏ, trông hết sức ngoạn mụ

““Mặt mũi anh bây giờ thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm!” Lâm Mặc Ca mắng. 

“Chết tiệt, em đám đánh anh à!”

Lý Dương nổi giận, vung tay lên định tát lại cô. Bỗng nhiên, đằng sau lưng anh ta chợt vang. lên tiếng người la hét ồn ào đầy lo lắng: “Người đâu, mau tới đây, hình như cô ta không ổn rồi..."

Lâm Mặc Ca cười khẩy: “Không đi cứu cô nàng ngôi sao của anh ải à? Nếu cô ta chết thì anh chẳng giữ nổi bát cơm của mình đâu.

Lý Dương nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hậm hực bỏ tay xuống, “hừ” một tiếng, sau đó chạy qua bên kia.

Bạch Nhược Tuyết được kéo lên bờ bị các phóng viên và quần chúng vây xem tầng tầng lớp lớp.

'Tách tách tách tách.

Đèn flash trắng lốp cả một vùng.

Lúc được vớt lên, trên người Bạch Nhược Tuyết không một mảnh vải che thân. Một ngôi sao nổi tiếng như vậy lại xuất hiện trước mặt mọi. người trong tình trạng “trần trụi với thiên nhiên” như thế, liệu có ai lại muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này chứ? 

Chắc chắn là mọi người đều sẽ muốn tranh. nhau lưu lại vài tấm ảnh làm kỷ niệm đúng không?

Lâm Mặc Ca cười thầm trong lòng.

'Vốn dĩ Bạch Nhược Tuyết muốn hãm hại cô nhưng có lẽ có đánh chết cô ta cũng không ngờ được rằng, chính cô ta lại tự sa vào chiếc bẫy do. mình giăng ra.

Chắc hẳn không đẩy một tiếng đồng hồ nữa, tin tức ngôi sao Bạch Nhược Tuyết khỏa thân đi lặn sẽ ngập tràn khắp mọi ngóc ngách.

Chuyến này có thể xem như là cô ta tự làm tự chịu.

“Không được chụp! Không được chụp!...” Đây. là giọng nói đẩy lo âu của Lý Dương.

“Mau tịch thu hết máy ảnh của mọi người lạ ..." Không biết tay trợ lý nào nổi giận đùng đùng. quát lên.

'Thấy bên đằng đó nháo nhào như bầy ong vỡ tổ, trong lòng cô càng cảm thấy thoải mái hơn.

“Thế nhưng, cô vẫn không khỏi cảm thấy buồn. thay cho Bạch Nhược Tuyết.

Chỉ là một người đàn ông thôi mà, sao phải khổ sở đến mức bất chấp cả tiếng tăm của bản thân như vậy.

Trong đầu cô bỗng hiện lên góc nghiêng quyến rũ của Quyền Giản Li, trái tim đau thắt. Đúng là chúa hại nước hại dân, anh đã gây họa cho bao nhiêu người con gái rồi?

Bỗng nhiên cô nhận ra, lòng bàn tay mình vẫn còn nắm chặt sợi đây chuyền giật được từ cổ của Bạch Nhược Tuyết.

Cảm giác mát lạnh vẫn như vậy.

Mặt dây chuyền hình giá thập tự màu bạc lóe sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Tim cô đau nhói, chẳng lẽ sự thật đúng như những gì Bạch Nhược Tuyết nói, Quyền Giản Li tặng cho mỗi người phụ nữ một mặt dây chuyển? Nhưng chỉ có cái này mới là thật?

'Theo bản năng, cô lật ngược nó lại xem thử, sau đó giật mình.

Một giây sau, khóe môi đỏ hồng của cô từ từ cong lên, khóe mắt cô nóng bừng.

Mặt dây chuyển này mới là đồ giả! Bởi vì trên thân nó hoàn toàn không hề có chữ Q đầy tính biểu tượng kia! 

Với tính cách ngang ngược của Quyền Giản Li, tất cả những món đồ của anh đều sẽ được anh khắc ký hiệu của mình lên nó! Ngay cả một quả bóng gôn nho nhỏ anh cũng phải khắc!

Nói gì đến chuyện nó còn là một mặt đây chuyển mang nhiều ý nghĩa như vậy!

Thế nhưng mặt dây chuyền này hoàn toàn không có.

Cho nên, tất cả những gì Bạch Nhược Tuyết nói ban nãy đều là lừa cô!

Tâm trạng ngột ngạt lập tức được giải tỏa, cô lâng lâng như muốn bay lên trên những áng mây.

Thậm chí chính bản thân cô cũng không hiểu ý do vì sao...

Cô chỉ biết rằng, lần này, tên khốn kiếp ấy không lừa cô...

Bàn tay buông lỏng, lạch cạch.

Sợi đây chuyền trong tay cô rơi xuống bãi cát rồi bị vùi sâu vào trong lớp cát cùng với sự đố ky và những lời dối trá của Bạch Nhược Tuyết...

Cô cười tươi, cầm chiếc khăn bông khô để bên cạnh lên lau sạch những giọt nước còn bám trên người, đang định đi thay quần áo.

Bỗng nhiên, tiếng còi xe cảnh sát chói tai phá tan sự yên tĩnh trên bãi cát, lấn át cả tiếng cấp cứu bên chỗ Bạch Nhược Tuyết.

Sau đó, mấy chiếc xe cảnh sát đột nhiên đừng lại trước mặt cô, một vài người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe.

Lâm Mặc Ca chớp đôi mắt to, không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn thoáng thoáng. có dự cảm chẳng lành, bởi vì cô có cảm giác những. ánh mắt đó đang nhìn về phía mình...

Quả nhiên, mấy đồng chí cảnh sát ấy đi tới trước mặt cô, lấy thẻ cảnh sát ra, nghiêm giọng bảo: “Tôi là Bạch Vĩnh, đội trưởng đội hình sự tổng cục thành phố S, mời cô xuất trình giấy tờ tùy thân.”

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Mặc Ca khẽ hỏi nhưng vẫn hợp tác với cảnh sát, lấy thẻ căn cước trong túi ra.

Bạch Vĩnh kiểm tra thẻ căn cước xong, sắc \p tức đanh lại: “Lâm Mặc Ca, chúng tôi nghỉ ngờ cô có liên quan với vụ mưu sát xảy ra vào tối qua. Giờ chúng tôi sẽ bắt giữ cô với tư cách là đối tượng tình nghỉ, mong cô phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát!”

'Vụ mưu sát? Đối tượng tình nghỉ?

Đùng!

Lâm Mặc Ca cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, mặt cô trắng bệch, đầu óc không tài nào suy nghĩ gì nổi.

Không, sao cô lại có liên quan gì với một vụ mưu sát được?

Bạch Vĩnh giơ tay lên:"Dẫn đi!” Cộp cộp.

Cảnh sát đứng sau lưng anh ấy lập tức lạnh lùng bước tới còng chiếc còng lạnh lẽo vào cổ tay mảnh đẻ của Lâm Mặc Ca. Lâm Mặc Ca bị kích thích, bỗng chốc tỉnh táo lại: “Không, sao tôi lại giết người được? Các anh bắt nhầm người rồi!”

“Cô Lâm, mong cô hợp tác với công tác điều. tra của chúng tôi!” Giọng điệu của Bạch Vĩnh nghiêm khắc và lạnh lùng.

Lâm Mặc Ca trố mắt, thấy mình vẫn còn đang. mặc bikini, cô chẩn chừ hỏi: “Thưa đồng chí cảnh sát, các anh có thể... Để tôi đi thay đồ trước đã được không?”

Bạch Vĩnh thoáng do dự, Lâm Mặc Ca vội vàng nói: “Tôi sẽ không đào tẩu đâu nhưng sao tôi có thể mặc như thế này tới trụ sở cảnh sát được?”

Bạch Vĩnh nhìn cô, đáng vẻ của cô lúc này đúng là không ổn.

Bạch Vĩnh gật nhẹ đầu. Lâm Mặc Ca thở phào nhẹ nhõm, trở lại xe nhưng tìm một lúc lâu không sao tìm ra được quần áo của mình.

Cô bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt cười tươi đầy nham hiểm của Bạch Nhược Tuyết, trong lòng trở nên nặng nề. Xem ra Bạch Nhược Tuyết đã lên kế hoạch kín kẽ từ trước, còn vứt cả quần áo của cô đi.

Cô thở dài: “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, chúng ta đi thôi.”

Bạch Vĩnh không hiểu vì sao cô lại đổi ý, anh ấy hơi nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa, vung tay lên, các cấp dưới lập tức đưa cô lên xe cảnh sát..

Trong trại tạm giam.

'Trước đây, Lâm Mặc Ca chỉ thấy cảnh này trên tivi, không ngờ có ngày cô lại đích thân “trải nghiệm” nó, hơn nữa còn là trong tình cảnh đang mặc bikini gợi cảm.

Haha, kể ra thật đúng là mỉa mai.

'Thế nhưng, điều khiến cô khiếp sợ hơn cả là đây vẫn chưa phải là tất cả.

Thông qua quá trình thẩm vấn vừa rồi của cảnh sát, cô mới biết được rằng, hóa ra người bị mưu sát lại chính là Giang Dạ Thanh!

Mới hôm qua thôi, Giang Dạ Thanh vẫn còn hung hăng, vênh vang đắc ý tới gặp cô!

Chỉ sau một đêm, vậy mà bà ấy đã chết rồi sao?

Ghế lạnh, phòng tối.

“Trên người Lâm Mặc Ca vẫn còn đang nhỏ nước.

Dáng vẻ của cô chưa từng nhếch nhác tới vậy bao giờ.

Hai người cảnh sát ngồi trước mặt cô nghiêm mặt, liên tục hỏi đi hỏi lại cô không biết mệt mỏi: “Lâm Mặc Ca, theo như lời khai của nhân chứng người nhà họ Lâm, tối qua, Giang Dạ Thanh đi với cô rời khỏi nhà họ Lâm sau đó mất tích. Nói cách khác, cô là người cuối cùng gặp nạn nhân.”

Lâm Mặc Ca run lên, sao lại vậy được?

Rõ ràng hôm qua cô đi một mình rời khỏi nhà họ Lâm! Lúc cô đi về, Giang Dạ Thanh vẫn còn đang đánh nhau với người nhà họ Lâm!

Cảnh sát nhìn tài liệu trong tay, tiếp tục nói: “ Sáng nay, chúng tôi phát hiện được một thi thể nữ trong lòng sông nội thành, qua công tác xác minh, nạn nhân chính là Giang Dạ Thanh mà cô đã gặp. Hơn nữa, trong bồn hoa gần đó, chúng tôi còn tìm được một con dao gầm, đây chính là hung, khí dùng để giết người. Trên dao có dấu vân tay của cô!”

Không... Không phải. Cô hoàn toàn không hề giết người.

'Thế nhưng chuyện trên đao găm có vân tay của cô thì phải giải thích thế nào đây?

“Lâm Mặc Ca, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, cô còn muốn chống chế thế nào nữa! Ngoan ngoãn khai ra quá trình phạm tội của cô đi, thành khẩn sẽ được khoan hồng, có lẽ còn sẽ được phán khung hình phạt nhẹ hơn...

Cảnh sát vẫn tận tình khuyên bảo nhưng đầu óc cô thì đang mải nghĩ về những chuyện xảy ra tối qua...

Tối qua, khi cô biết Vương Vân không phải mẹ ruột của mình mà chỉ phối hợp với Lâm Quảng Đường lợi dụng cô, cô như thể phát điên, chạy đến nhà họ Lâm, đối chất với Vương Vân.

Thế nhưng, không ngờ rằng, sau đó Giang Dạ 'Thanh cũng lập tức chạy tới muốn mang Lâm Nhược Du rời khỏi nhà họ Lâm.

Thế nhưng, sự tình lại xuất hiện bước ngoặt mới. Chính miệng Lâm Quảng Đường thừa nhận, Lâm Nhược Du không phải con gái của Giang Dạ Thanh mà là con gái của Vương Vân!

Lâm Nhược Du cũng nhận mẹ Vương Vân ngay trước mặt Giang Dạ Thanh.

Chuyện này khiến Giang Dạ Thanh tức điên.

Sau đó, cả nhà bọn họ đánh nhau với Giang Dạ Thanh.

Ngay cả Lâm Quảng Đường cũng gia nhập trận đánh.

Lúc đó, cô đã một mình ra về.

Kéo chặt. 

Bỗng nhiên! Đầu óc cô lóe lên một chuyện, cô vẫn còn nhớ rất rõ! Sau khi cô rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Nhược Du đuổi theo cô, hơn nữa còn nhét một con đao găm vào tay cô!

Lúc đó, cô quá sợ hãi, hoàn toàn không hiểu. chuyện gì đang xảy ra.

Giờ cô mới hiểu, hóa ra đó là hung khí!

'Vậy là vân tay của cô cũng đã bị in lên đó vào. lúc đấy!

Đầu cô ong lên.

Xem ra lần này, người nhà họ Lâm đã lên kế hoạch để bắt cô phải chịu tội rồi!

Cảnh sát thấy cô ngồi ngẩn người bèn vỗ mạnh tay xuống mặt bàn làm cô giật mình trợn tròn mắt.

“Lâm Mặc Ca! Cô còn gì để nói nữa! Tôi khuyên cô nên nhanh chóng thành khẩn khai báo, đừng mơ tưởng có thể thoát được sự trừng trị của pháp luật!”

“Không, đồng chí cảnh sát, tôi không giết người! Người của Lâm gia đang nói láo! Hôm qua, đúng là tôi đã tới nhà họ Lâm nhưng lúc tôi đi về, tôi chỉ đi một mình! Khi tôi ra về, Giang Dạ Thanh vẫn còn đang ở tại nhà họ Lâm!”

Bộp!

Đồng chí cảnh sát đập mạnh bàn, sắc mặt càng nghiêm nghị hơn: “Chuyện đã tới nước này rồi mà cô vẫn còn giảo biện! Người nhà họ Lâm có thể thông đồng với nhau nhưng chẳng lẽ người hầu của nhà bọn họ cũng thông đồng với nhau hay sao? Trên hung khí có dấu vân tay của cô, đây. chính là bằng chứng!”

“Không phải, vân tay trên đó là ngụy tạo! Lâm 'Nhược Du ấn tay tôi lên đó! Lúc đó tôi không hể biết chuyện gì đang xảy ra... Huống hồ, tôi không có oán thù gì với Giang Dạ Thanh, tại sao tôi lại giết bà ấy?

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT