Trương Hoa Bân và Trần Hạo xách ông ta ra khỏi phòng bệnh, trước khi cửa phòng đóng lại Trương Hoa Bân không nhịn được quát Bạch Diệc Phi một câu: “Con mẹ nó anh đang nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Bạch Diệc Phi vẫn nở nụ cười như cũ.
Nhưng đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, anh đã khóc.
…
“Chú bình tĩnh lại trước đã”, Trần Hạo và Trương Hoa Bân ấn Lưu Quốc Trung xuống ghế.
Lưu Quốc Trung dường như vẫn còn muốn giãy giụa đứng dậy nhưng bị hai người này ấn lại thì nổi điên lên quát: “Bình tĩnh? Các người có nghe thấy tên súc sinh kia nói cái gì chưa? Tôi bình tĩnh thế nào được?”
“Bây giờ tôi hận không thể đánh chết cái tên súc sinh đó!”
Trần Hạo vội vàng ấn ông ta xuống nói: “Chú, việc này chắc chắn có hiểu lầm, sếp không phải là loại người như vậy”.
“Đúng, chúng tôi hiểu rõ Bạch Diệc Phi nhất, anh ấy vốn không phải là loại người như vậy, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh ấy”, Trương Hoa Bân cũng khuyên giải.
“Còn hiểu lầm được gì nữa?”, Lưu Quốc Trung vẫn vô cùng bực bội: “Các người cũng nghe thấy lời anh ta nói rồi, hiểu lầm cái gì?”
Nói xong Lưu Quốc Trung đột nhiên ôm mặt khóc: “Con gái của tôi, sao mà lại nhìn trúng một tên khốn nạn như vậy!”
Trương Hoa Bân và Trần Hạo bốn mắt nhìn nhau, hai người đều phát giác ra có điều gì đó không đúng.
Bởi vì bọn họ cực kỳ hiểu Bạch Diệc Phi, cho dù anh ấy có thực sự không thích Lưu Hiểu Anh nữa, cũng sẽ không nói ra, hơn nữa lại còn nói khó nghe như vậy.
Đây rõ ràng là đang muốn chọc tức ông ta.
Trương Hoa Bân bỗng nhiên giật mình: “Không hay rồi!”
Ngay sau đó anh ta vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra, Trần Hạo thấy vậy cũng chạy theo vào.
Lưu Quốc Trung không cam tâm, không bị Trương Hoa Bân và Trần Hạo ấn lại trên ghế nữa thì cũng chạy vào theo, muốn đi tính sổ với Bạch Diệc Phi.
Nhưng, ba người bọn họ lại đứng ngây ra tại chỗ.
Bởi vì trên giường bệnh đã chẳng còn ai.
…
Hai giờ sáng, Bạch Diệc Phi trèo cửa sổ đi ra ngoài.
Màn đêm với anh mà nói vẫn sáng rỡ như ban ngày.
Mà phòng bệnh của anh ở tầng ba, cũng không tính là cao, nếu như anh còn khoẻ mạnh thì có nhảy xuống sẽ chẳng hề hấn gì, mà cũng không có gì khó khăn với anh cả.
Nhưng bây giờ trên người anh có vết thương, sau khi nhảy xuống còn lăn thêm hai vòng, cuối cùng không kiềm được mà nôn ra một ngụm máu to.
Anh chống tay xuống đất đứng lên, dựa vào tường thở hồng hộc.
Nghỉ ngơi mất một lúc lâu anh mới loạng choạng đi về phía bên ngoài.
Bạch Diệc Phi một mình đi trên con đường rộng thênh thang không một bóng người.
Anh đang lê từng bước hướng về phía Cảng Lam Ba.
Bởi vì anh rất muốn được nhìn thấy Lý Tuyết và hai đứa nhỏ, hơn nữa anh đoán, bọn họ vì không muốn Lý Tuyết lo lắng cho nên hầu như không nói cho Lý Tuyết biết tình hình hiện tại của mình.
Mà Bạch Diệc Phi sợ cô ấy lo lắng nên cũng không muốn cho cô biết.
Cho nên sau khi anh đến cảng Lam Ba, liền âm thầm leo tường trở về nhà của mình.
Lúc này đã là ba giờ sáng, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trở về phòng mình, nhìn thấy Lý Tuyết đang say ngủ trên giường.
Đầu tiên là anh ngắm nhìn Lý Tuyết thật kỹ, sau đó lại đi sang phòng em bé bên cạnh ngắm hai đứa con của mình.
Lý Tuyết và vú em chăm sóc hai đứa nhỏ rất khéo, hai đứa bé mập mạp tròn xoe trông rất đáng yêu.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi nhìn hai đứa bé vô cùng dịu dàng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy bi thương vô cớ.
Anh không kiềm được vươn tay chạm lên hai khuôn mặt bé nhỏ.
Cuối cùng anh lại đi đến bên giường ngủ, yên lặng ngắm nhìn Lý Tuyết.
Cho dù chỉ nằm ngủ thôi mà Lý Tuyết vẫn xinh đẹp như vậy.
Bạch Diệc Phi nhìn khuôn mặt điềm tĩnh say ngủ của cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác áy náy: “Bà xã, xin lỗi”.
Mà khi anh nói xong câu này thì lông mày Lý Tuyết khẽ rung lên sau đó từ từ mở mắt ra.
Cô nhìn thấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi ngẩn ra.
Giọng nói của Lý Tuyết mang theo âm mũi, nghe vào tai lại có chút nũng nịu, vươn hai tay của mình ra: “Ông xã, trở về rồi sao?”
Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng kích động, vội vàng ngồi xuống bên giường, vươn tay ôm chặt Lý Tuyết.
Lý Tuyết rúc vào lòng anh rồi lại từ từ ngủ thiếp đi.
Bạch Diệc Phi cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lý Tuyết, anh nhớ lại từng ký ức trước đây với cô, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng không nỡ.
Nhưng mà, anh có không nỡ hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì.
…
Trời đã sáng rỡ, Lý Tuyết tỉnh lại.
Sau khi cô thức dậy thì vươn vai một cái rồi ngồi trên giường ngẩn người rất lâu.
Đột nhiên, Lý Tuyết xoay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc đó Vú em mang sữa đi vào, nhìn thấy Lý Tuyết đang hốt hoảng thì vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Lý Tuyết khẽ nhíu mày: “Tối hôm qua Bạch Diệc Phi trở về rồi à?”
Mà vú em nghe thấy câu này xong thì mặt tái đi: “Bà chủ, ông chủ không phải là…”.
Lý Tuyết lập tức phản ứng lại, sau đó lắc đầu nói: “Không sao nữa rồi”.
Bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ là Bạch Diệc Phi đã chết đuối dưới sông, nhưng Lý Tuyết biết, anh vẫn còn sống, hơn nữa Bạch Diệc Phi nói rồi, anh còn có việc phải làm, không được cho người khác biết anh vẫn còn sống.
Nhưng cô luôn cảm thấy tối hôm qua Bạch Diệc Phi đã từng trở về.
…
Bệnh viện Ngoạ Long.
“Không thể nào! Tôi không tin!”
Lưu Hiểu Anh nằm trên giường bệnh lạnh lùng quát lên một câu.
Lưu Quốc Trung đứng bên cạnh giường, ông ta đem tất cả lời mà Bạch Diệc Phi đã nói truyền đạt lại cho Lưu Hiểu Anh.
Mà Lưu Hiểu Anh thì hầu như không tin.
Lưu Quốc Trung thấy vậy bèn chỉ vào Trần Hạo và Trương Hoa Bân nói: “Bố tuyệt đối không lừa con, con có thể hỏi bọn họ, lúc đó bọn họ cũng có mặt, Bạch Diệc Phi đã nói những lời gì, bọn họ cũng đều nghe rất rõ ràng!”
Lưu Hiểu Anh bèn quay đầu sang nhìn hai người.
Sau đó cả hai, một người cúi đầu, một người nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không hề nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Bất kể mọi người nói gì con cũng sẽ không tin”.
“Hiểu Anh à, con tỉnh lại đi!”, Lưu Quốc Trung khuyên bảo hết nước hết cái: “Nó chỉ coi con như một món đồ chơi thôi, gần như không hề để tâm đến con”.
“Hôm qua lúc trong phòng bệnh chỉ có hai người chúng ta, nó mới nói thật lòng, nó hầu như không để tâm đến con, con hà tất lại đi tin tưởng nó như thế chứ?”
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại nói rất kiên định: “Con nói là con không tin, trừ phi anh ấy trực tiếp nói với con”.
Lưu Quốc Trung thấy vậy thì tức không thôi, cuối cùng ông ta lấy ra một tờ giấy ném về phía cô ta: “Vậy con tự xem đi, xem xong con có tin hay không!”
Lưu Hiểu Anh cúi đầu, nhìn thấy tờ giấy đó, bên trên đúng là bút tích của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi dùng tay trái để viết, bởi vì ở cảnh giới hiện tại của anh thì viết bằng tay trái hay phải cũng chẳng có khác biệt gì mấy.
Mà câu chữ viết trên tờ giấy là nói với Trương Hoa Bân.
“Anh Trương, kỳ thực tôi đã khó chịu với thái độ của Lưu Quốc Trung và Ngô Vân từ lâu rồi, vừa rồi tôi lỡ miệng nói với Lưu Quốc Trung, ông ta đã biết rồi, sau này sẽ rất lằng nhằng, anh nghĩ cách giải quyết hai người bọn họ đi”.
Lưu Quốc Trung hít sâu một hơi, nói: “Bố không muốn làm cho con đau lòng, cũng không định để con nhìn thấy, nhưng mà bố không thể trơ mắt đứng nhìn con bị một thằng khốn nạn như vậy lừa!”
Mắt Lưu Hiểu Anh đỏ ửng, nhưng cô ta vẫn lắc đầu như cũ, nói: “Không, con không tin…”.
Lưu Quốc Trung ấn chặt vai của Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh, nó muốn giết chết bố mẹ của con, loại người như vậy sao có thể thật lòng thích con? Con tỉnh lại đi!”
Lưu Hiểu Anh vẫn đỏ ửng hai mắt nói: “Con muốn anh ấy nói thẳng trước mặt con!”
Lưu Quốc Trung sa sầm mặt nói: “Con cho là bây giờ nó vẫn còn ở lại bệnh viện à? Nó muốn giết chết bố và mẹ con, chắc chắn đã bỏ ra ngoài rồi, đến lúc chúng ta chết rồi, nó mới có chứng cứ ngoại phạm!”
Trần Hạo và Trương Hoa Bân yên lặng nhìn, không nói một lời.
- ------------------.