Sáng hôm sau, Cố Kiều ở bên nhà Trình Chu ăn xong bữa sáng, nhân lúc Trình Chu vào phòng ngủ lấy cặp sách, cô đã lẻn đi trước. Tới hành lang bên ngoài khu nhà, Tần Dịch đã ở sẵn đó đợi cô, cậu đạp xe, yên đằng sau là kiểu dành cho các cặp đôi trong khuôn viên nhà trường.
Cố Kiều nhảy lên xe, nói với Tần Dịch: “Cảm ơn nhé.”
Tần Dịch vừa đạp xe đi, vừa quay lại nhìn Cố Kiều một cái: “Chiều qua gọi điện cho cậu, sau đó gọi lại cậu đều không nghe, có chuyện gì thế?”
Cố Kiều nhớ lại, lúc đó không phải không muốn nghe máy, mà do bị Trình Chu khống chế, nên không thể nghe. Cô chỉnh sửa lại chiếc khăn quàng cổ, kéo lùi về sau một chút, để che đi vết đỏ sau tai.
“Tần Dịch, lần sau không cần tới đón tớ nữa đâu.”
Tần Dịch nói: “Tớ biết, cậu đã có người mình thích.”
Cố Kiều gật đầu: “Đừng lãng phí thời gian vì tớ nữa, thật đấy.”
Tần Dịch đạp xe về phía trước, khi đến ngã rẽ, cậu nói: “Cứ coi là bạn bè, cùng nhau đi học, vậy sẽ không vấn đề gì chứ?” Cậu lại nói: “Thực ra tớ rất ngưỡng mộ khi thấy cậu và nhóm Triệu Hà ngày ngày cùng nhau đi học.”
Cậu quá cô đơn, cậu cần có bạn bè bên cạnh.
Bản thân cậu ấy đã từng nghĩ chỉ cần mình học hành chăm chỉ và nghiêm túc là được, không có bạn bè, không có người bên cạnh cũng chẳng sao. Nhưng sau khi quen biết Cố Kiều, cậu đã bắt đầu thích nghi với cảm giác có bạn đồng hành bên mình. Điều này hạnh phúc hơn nhiều so với việc cô đơn lạnh lẽo một mình.
Hơn nữa cậu thích cô, dù biết cô đã có người mình thích, cũng vẫn âm thầm sẵn sàng ở bên cạnh cô với tư cách là một người bạn và sẽ không làm bất cứ việc gì vượt quá giới hạn với cô, chỉ cần cô sẵn lòng để cậu ở bên, là cậu đã cảm kích lắm rồi.
Đến cổng trường, Cố Kiều nhảy xuống xe, đi cùng Tần Dịch đến nhà để xe. Lên đến lớp học, Cố Kiều dọn dẹp lại bàn, rồi lấy sách từ trong cặp sách ra. Lộ Nhiễm liếc thấy cô quàng chiếc khăn quàng cổ vừa to vừa dày, vào lớp cũng không tháo, nên muốn giúp cô cởi nó.
Cố Kiều vội vàng lấy tay giữ lại, vì sợ rằng nếu cởi ra sẽ nhìn thấy vết đỏ sau tai, hơn nữa cô còn để tóc ngắn qua tai, nên chỉ cần lộ một chút cũng sẽ bị nhìn thấy.
Ngồi trong lớp học một lúc, thực sự cảm thấy nóng ran, muốn tháo khăn ra, Cố Kiều xin Lộ Nhiễm hai chiếc băng Urgo dán lên đó, rồi tự khen ngợi trí thông minh của mình.
Nhưng vẫn bị Lộ Nhiễm gặng hỏi cả nửa ngày: “Này, chỗ này của cậu làm sao thế, muỗi cắn à, mùa đông mà cũng có muỗi sao?”
Cố Kiều phớt lờ cô ấy, lấy một cuốn sách ra đọc.
Một lúc sau, Trình Chu cũng đến. Anh ngồi xuống, cầm cây bút chọc chọc vào lưng cô, hỏi: “Sang nay chạy nhanh thế làm gì?”
Cố Kiều quay đầu lại liếc nhìn Trình Chu, ánh mắt rơi vào chiếc khăn quàng màu xám trên cổ anh, xem ra là loại rất đắt tiền, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng thấy anh quàng nó.
“Khăn của anh ở đâu ra thế?”
Trình Chu cúi đầu liếc nhìn một cái đáp: “Hôm qua Trần Điềm mang tới.”
Có vấn đề gì sao?
Triệu Hà từ phía cuối phòng học đi tới, lập tức nhìn trúng chiếc khăn mới trên cổ Trình Chu, nên chạy lại, nói: “Anh tiểu Chu, cho em mượn khăn dùng một chút.”
Trình Chu liếc Triệu Hà một cái rồi không thèm để ý tới cậu.
Triệu Hà vươn tay muốn cướp, lại bị Trình Chu mắng ngược lại: “Biến, đừng có mà đụng tay đụng chân.”
Triệu Hà nhìn qua phía Cố Kiều, rồi nói: “Hiểu rồi, là con gái tặng.” Nếu không sẽ không giữ khư khư như bảo vật như vậy, mượn quàng một chút cũng không cho.
Trình Chu chỉnh lại chiếc khăn, cố gắng che được càng nhiều dấu vết trên cố càng tốt.
Triệu Hà chọc chọc Cố Kiều, hỏi: “Mua ở đâu thế, tớ cũng muốn mua một cái giống hệt.”
Cố Kiều không buồn quay đầu lại, đáp: “Không phải tớ mua.” Giọng nói có chút chua xót, nghe như sắp khóc đến nơi.
Triệu Hà như thể phát hiện ra một bí mật động trời nào đó, cậu trầm ngâm nhìn Trình Chu, nói một câu: “Đồ đểu.”
Trình Chu lại chẳng thèm để ý tới cậu ấy, mà cứ nhìn chằm chằm vào bạn gái của mình đang ngồi trước mặt.
“Chỗ này của em làm sao vậy?”
Một luồng nhiệt đột ngột phả vào sau tai, khiến Cố Kiều khẽ giật mình, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn anh. Chỗ này của em làm sao, con mẹ nó anh lại còn không biết nữa à?
“Bị chó cắn hả?” Trình Chu áp sát bên tai cô, nói.
Cuối cùng cũng trông thấy cô nở nụ cười, anh mới mang sách ra đọc. Quả nhiên, khi làm em gái vẫn dễ dỗ dành nhất, cứ hễ trở thành bạn gái, thực sự là, sao anh lại biến thành chó luôn rồi?
Phía sau lớp học đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, mấy nam sinh ở dãy bàn sau là hưng phấn nhất.
“Gái xinh kìa, không phải ở trường chúng ta nhỉ, trường chúng ta làm gì có ai đẹp đến vậy.”
“Tìm người sao?”
……
Cửa sổ bằng kính bên cạnh đột nhiên bị gõ một tiếng, một người đang đứng bên ngoài, mài tóc xoăn dài, đôi mắt to tròn, khi mỉm cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền hơi nông. Trên người khoác chiếc áo sợi Cashmere màu đỏ, váy đen dài đến đầu gối, bốt ngắn cổ màu camel.
Cố Kiều vừa nhìn đã nhận ra người này, đây chính là Trần Điềm, cô ấy đến để tìm Trình Chu.
Trình Chu nhìn thấy Trần Điềm liền đứng dậy đi ra ngoài. Anh đứng bên ngoài hành lang, đối diện với cô ấy, người dựa vào thành lan can. Sự kết hợp hoàn hảo giữa một mỹ nam và một mỹ nữ là bắt mắt nhất, một đám đông tụ tập lại bên cửa sổ lớp học, những người đi ngang qua cửa lớp đều kìm không được phải ngoái đầu lại nhìn thêm vài lần.
Cố Kiều ngồi yên tại chỗ, cô không tham gia vào nhóm náo nhiệt này, bên tai là tiếng bàn tán xôn xao của các bạn nữ trong lớp.
“Chẳng trách trước giờ Trình Chu chưa từng hẹn hò, hóa ra là có một đại mỹ nhân như vậy đang chờ.”
“Tớ thất tình rồi, tớ đau khổ quá.”
“Này, Cố Kiều, cậu qua đây xác minh một chút, người bên ngoài có phải chị dâu cậu không?”
…….
Cố Kiều nằm bò ra bàn, xuyên qua đám đông liếc nhìn ra ngoài một cái. Anh đang mỉm cười nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng mỉm cười đáp lại anh. Bất luận là về ngoại hình, khí chất hay là hào quang thì cả hai người đều rất hợp với nhau. Không biết họ đang nói gì, Trình Chu liếc nhìn về phía Cố Kiều một cái, Trần Điềm cũng nhìn theo, khi đối diện với ánh mắt Cố Kiều, cô ấy khẽ mỉm cười với cô. Thực sự là một cô gái vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, lại giàu có.
Có lẽ hai người họ đang nói về cô nhỉ, nếu không sẽ chẳng cùng nhìn về phía này như vậy, anh sẽ nói gì về cô khi đứng trước người con gái này, nhìn kìa, chính là cô ấy, đó là em gái của anh. Anh sẽ nói như vậy sao, chắc chắn sẽ không bao giờ nói rằng cô là bạn gái của anh, anh cũng đâu có tỏ tình với cô, những việc anh làm với cô hoàn toàn chỉ là kích động mà thôi.
Bên cạnh lại vang lên tiếng hò hét.
“Tớ nhìn hiểu khẩu hình của Trình Chu rồi, cậu ấy đang nói đến mấy chữ bạn gái, quả nhiên là hotboy trường đã có bạn gái rồi, chính là người này nhỉ.”
“Haizz.”
……
“Vào học rồi!” Cố Kiều cáu kỉnh cầm một cuốn sạch đập bộp xuống bàn, nói: “Lão Kim đến rồi!”
Các bạn nữ đồng loạt quay đầu lại nhìn, chẳng thấy lão Kim đâu, nên vẫn tiếp tục đứng hóng kịch hay.
“Chiếc khăn của Trình Chu là mới phải không, cô gái kia cứ nhìn nó chằm chằm, chắc là cô ấy tặng nhỉ?”
“Kiểu dáng mới của Hermes, trai xinh gái đẹp lại giàu có, nên xứng đôi với nhau là chuyện đương nhiên, chẳng có gì cần nói ở đây cả.”
“Tớ cảm thấy cô ấy còn không đẹp bằng tớ, chỉ có điều mặc đẹp hơn mà thôi.”
“Xì.”
……
Cố Kiều úp mặt lên bàn, đút hai tay vào túi áo, ngón tay luồn vào lỗ thủng trong túi, ngọ ngoạy.
Triệu Hà đi tới sau người Cố Kiều, vỗ nhẹ một cái lên mái tóc chó gặm của cô, an ủi, nói: “Loại đểu cáng đó, cậu đừng bận tâm. Đôi khi, cũng nên nhìn vào cả những người xung quanh, chân mệnh thiên tử của cậu thực sự đang ở bên cạnh cậu đây này.”
Cậu nói xong liền khẽ nhướng nhướng mày.
Trình Chu đang nói chuyện với Trần Điềm, nhìn thấy Triệu Hà vuốt tóc Cố Kiều, lông mày thì nhướng lên tận trời xanh. Anh chỉ tay về phía Triệu Hà, nói với Trần Điềm một tiếng, rồi chạy vào lớp túm lấy cổ áo Triệu Hà, ấn xuống bàn đấm một hồi.
Trong khi rời đi, Trần Điềm liếc nhìn vào vị trí Cố Kiều một cái, Cố Kiều cũng nhìn cô ấy, hai ánh mắt một lần nữa đối diện nhau. Trần Điềm mỉm cười, lông mày cong cong, rất có sức cuốn hút, Cố Kiều có chút cười không nổi, đối với kiểu nữ thần đẳng cấp này thì một người có mái tóc chó gặm như cô cơ bản là chẳng thể nào so sánh nổi.
Khi Trần Điềm đi qua cửa sau lớp học, cô ấy lại nhìn vào trong lớp một cái, rồi khẽ khựng lại, ánh mắt đột nhiên phát sáng, hoàn toàn khác với lúc nhìn Trình Chu, cô ấy nhìn thấy một bóng dáng rất đỗi quen thuộc. Trong phòng học ồn ào, hầu như tất cả đều đang nô đùa, chỉ có mình cậu ấy là cầm bút, nghiêm túc viết bài, như thể đang sống trong thế giới chỉ thuộc về riêng mình vậy.
Tiếng chuông báo vào học vang lên, Trần Điềm nhấc chân rời đi. Những người hóng chuyện phiếm trong lớp cũng ai về vị trí người nấy.
Trình Chu chọc chọc vào người Cố Kiều, động tác này nghĩa là bảo cô quay lại, anh có chuyện muốn nói.
Vốn dĩ Cố Kiều không muốn để ý tới anh, nhưng lại sợ, nếu cô phớt lờ anh, anh lại dán vào tai cô để nói, cô có chút không chịu nổi khi anh làm vậy.
Cố Kiều quay người lại, Trình Chu nói: “Cô gái vừa rồi ở bên ngoài là Trần Điềm, ở nơi khác chuyển trường về đây, bây giờ học ở lớp A2 bên cạnh, lần sau có thời gian cùng nhau ăn cơm nhé.”
Cố Kiều cầm một cuốn sách lên, chặn Triệu Hà lại, thấp giọng nói: “Xinh thật đó, là bạn gái của anh à?” Cô không dám ngẩng đầu, vì sợ phải đối diện với ánh mắt anh.
Trình Chu sửng sốt, hoàn toàn không hiểu nổi bạn gái mình đang nói cái gì. Câu nói này của cô là có ý gì? Hai người đã thế này rồi, vậy mà cô vẫn không coi anh là bạn trai của mình sao? Anh đã bắt đầu giới thiệu cô là bạn gái anh với các bạn rồi mà.
Trình Chu đứng dậy, túm cổ Cố Kiều kéo ra ngoài.
“Này, sắp vào lớp rồi, hai cậu đi đâu thế?” Triệu Hà từ phía sau hét lên.
Trình Chu phớt lờ cậu ấy, cứ thế lôi Cố Kiều lên sân thượng của tòa nhà dạy học.
“Nói, ý em là gì?”
Trên mặt anh không hề có ý cười, ánh mắt xem ra có chút lạnh lùng.
“Cái gì?” Cố Kiều hơi bối rối.
“Ai là bạn gái của anh?” Trình Chu gần như mất kiên nhẫn vì bị vẻ ngoài vô tình của cô tra tấn.
Sao cô nhóc này lại có thể như vậy cơ chứ, nụ hôn đầu của anh cũng dành cho cô rồi, vậy mà cô vẫn hỏi được một câu tuyệt tình như vậy, lại còn không chịu thừa nhận anh là bạn trai của cô nữa.
Cố Kiều nhìn lên chiếc khăn trên cổ Trình Chu, nói: “Trần Điềm?”
Trình Chu giật chiếc khăn quàng xuống, chỉ vào những vết tích trên cổ mình, lớn tiếng nói: “Con mẹ nó nhìn rõ cho anh, đây là do ai làm?”
Cố Kiều ngẩng đầu liếc nhìn một cái, có chút không dám tin mình đã để lại dấu vết như thế này trên người anh, hôm qua bọn họ điên cuồng đến vậy sao?
Giọng Trình Chu run lên vì tức giận, khóe mắt lóe lên tia sáng chói mắt, Cố Kiều thấp giọng nói: “Là em làm?”
Kèm theo dấu hỏi chấm.
Trước giờ Trình Chu chỉ nhìn thấy trên TV hoặc trong tiểu thuyết mới có loại cặn bã “lợi dụng” con gái nhà người ta xong rồi lại phủi đít bỏ đi, thật không ngờ ngay cả phái nữ cũng có người như vậy. Chỉ qua một đêm mà cô thậm chí còn không thừa nhận “tội ác” mà cô đã gây ra với anh rồi sao?
Trình Chu vươn tay nhéo cằm Cố Kiều, bắt cô ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt độc đoán: “Cố Kiều, em nghe rõ cho anh, em là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em.”
Khi Cố Kiều muốn cúi đầu xuống, lại bị anh giữ cằm, nên không thể cúi, còn có chút đau, anh quá mạnh mẽ, cũng không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, hoàn toàn khác khi là anh trai của cô.
Cố Kiều thì thào nói: “Nhưng mà, anh đâu có tỏ tình với em, em làm sao mà biết được.”
Giọng nói của cô gần như bị cuốn theo làn gió, đem theo một chút ý tứ cẩn thận không chắc chắn.
Anh tiến lại gần cô, đối diện với ánh mắt cô, nói: “Cố Kiều, anh thích em, không phải kiểu thích của anh trai dành cho em gái, mà là giữa con trai và con gái, là kiểu thích muốn được ở bên em cả đời, là kiểu thích chỉ cần trông thấy em cười với người con trai khác cũng khiến anh phát điên, là kiểu thích không thể cầm lòng được mà chỉ muốn hôn em.”
Anh nói xong lại hôn cô một cái, rồi thì thầm bên tai cô, âm thanh có chút khàn khàn: “Em mãi mãi thuộc về anh, quá khứ của em, hiện tại của em và cả tương lai của em đều thuộc về anh. Cố Kiều, em là của anh.”