“Anh, ảnh đại diện Wechat mới của anh xấu quá, đổi thành ảnh em đi, đổi thành ảnh em đi mà!” Trình Tranh hừng hực khí thế đứng bên ngoài gõ cửa.
Sao anh trai cô ấy lại có thể sử dụng ảnh của một người em gái không cùng huyết thống như Cố Kiều để làm ảnh đại diện của mình được chứ? Á, không cùng huyết thống, ảnh đại diện? Nhất thời, vẻ mặt của Trình Tranh như bị sét đánh.
Trình Chu mở cửa ra, Trình Tranh kiễng chân ngó vào bên trong, sao mặt Cố Kiều lại đỏ thế kia, đến cả tai cũng đỏ hết cả lên rồi.
“Biến ngay xuống với bạn em đi.” Trình Chu đóng sầm cửa lại.
Trình Tranh hừ một tiếng, quyết định đợi Hứa Mạn trở về sẽ đi tố cáo.
Bốn giờ chiều, Hứa Mạn ra ngoài cũng trở về, Trình Tranh vội vàng chạy tới, ghé vào tai bà thì thầm.
“Mẹ, con phát hiện một việc rất khủng khiếp, anh trai con muốn yêu đương sớm rồi.”
“Chính anh ấy nói rằng yêu sớm là không đúng, yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới học hành.”
“Vậy mà lại với Cố Kiều, vừa rồi con ở ngoài cửa đã thấy rồi, bọn họ đang hôn nhau, còn dùng lưỡi nữa.”
……
Hứa Mạn nhìn vẻ mặt cường điệu của Trình Tranh, bà khẽ mỉm cười, bảo cô ấy đừng bận tâm. Bà rất hiểu con trai mình, người khác không biết, nhưng thân là một người mẹ, bà ấy thực sự rất hiểu, anh thích Cố Kiều, khi anh nhìn cô, ánh mắt sẽ dịu dàng hơn khi nhìn người khác tới ba phần. Còn có vài lần âm thầm đỏ mặt. Chỉ có điều Trình Tranh nói cái gì mà hôn nhau, bà lại không tin. Trong vấn đề này, con trai bà hơi chậm hiểu, tình cảm cũng không mấy thông suốt, đến chính bản thân mình cũng không biết mình đang thích người ta.
Bà ấy cũng không có ý định can thiệp, con trai bà không phải là người không biết nặng nhẹ, làm việc gì cũng rất cẩn thận kín đáo, có thế nào cũng không để xảy ra chuyện gì to tát, tóm lại là không bao giờ khiến con gái nhà người ta mang thai rồi phải bỏ học.
Hứa Mạn bỏ túi xách xuống, đi tới trước gương, bà chăm sóc rất tốt, gương mặt thoạt nhìn chỉ như mới khoảng ba mươi tuổi, còn trẻ vậy mà sắp lên chức bà nội rồi sao, quả thực là còn quá trẻ. Chờ đã, bà đang nghĩ cái gì thế này, đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Cố Kiều từ trên lầu đi xuống, cái miệng nhỏ nhắn chu lên: “Dì Mạn, anh tiểu Chu lại vừa đá vào mông con.”
Hứa Mạn liếc mắt nhìn về phía cửa phòng Trình Chu, cảm thấy suy nghĩ sắp lên chức bà nội khi đang còn trẻ của mình vừa rồi quả là một việc vô cùng kỳ quái.
“Lại dở chứng đó mà, con đừng để ý đến nó. Lại đây xem kẹp tóc mới dì Mạn mua cho con này.” Hứa Mạn lấy trong túi xách ra một chiếc kẹp tóc xinh đẹp, tinh xảo.
Cố Kiều vô cùng vui vẻ chạy đến, đôi mắt như muốn phát sáng. Trước đây, Lộ Nhiễm luôn phàn nàn rằng những chiếc kẹp tóc mẹ cô ấy mua cho quá lỗi thời, thực ra Cố Kiều rất ghen tị với Lộ Nhiễm, bởi vì trước giờ Giang Cầm chưa từng mua cho cô bất cứ chiếc kẹp tóc nào.
Hứa Mạn cầm lược, giúp Cố Kiều chải tóc, chải tóc mái phía trước sang một bên, rồi dùng kẹp tóc cố định lại. Hai bên mai bị cắt lẹm cũng được vén về phía sau, nên khi nhìn từ phía trước cơ bản là khó có thể phát hiện ra đây thực chất là một mái tóc chó gặm. Hơn nữa, cô có đôi mắt to tròn, lông mày cũng đẹp, lại có gương mặt trái xoan, chỉ cần ngắm vuốt một chút là đã rất đẹp rồi.
Cố Kiều ngắm nghía trong gương, suýt chút nữa bật khóc vì cảm động, đây là cô sao?
Trình Chu mở cửa phòng ngủ, đứng ngoài lan can nhìn xuống lầu. Cố Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy như chứa cả bầu trời sao nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt thanh tú, khóe môi hơi cong, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nông, mái tóc được chỉnh qua, khiến khí chất cả người cũng thay đổi. Dáng vẻ này, nếu như để người con trai khác nhìn thấy, thì sẽ thế nào?
“Xấu chết đi được.” Trình Chu dời tầm mắt nhìn lên trần nhà, nhưng ánh mắt lại không kiềm chế được mà hướng về phía cô.
“Biến ngay, con biến ngay cho mẹ.” Hứa Mạn chỉ vào Trình Chu. Mong cả đời này con độc thân cho chừa.
Cố Kiều quay đầu lại nhìn Hứa Mạn, dì ấy thật tốt, rất muốn hôn dì ấy một cái, cũng giống với Trình Chu, nhưng cô lại không dám. Ánh mắt Cố Kiều khẽ lay động, sau đó mới rời khỏi khuôn mặt của Hứa Mạn.
Ngay giây tiếp theo, một cái chạm nhẹ nhàng ấm áp đặt lên trán cô, giọng nói dịu dàng như của người mẹ truyền đến: “Kiều Kiều nhà chúng ta thật xinh đẹp.”
Qua khoảng cách một tầng lầu, Trình Chu bò nhoài trên lan can lầu hai, anh nhìn Cố Kiều đang hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng, hành động lúc này của cô là không muốn để nước mắt mình rơi xuống.
Hứa Mạn xoay người lại: “Sáng mai dì đưa con và Trình Tranh đi mua quần áo nhé.”
Cố Kiều lén lút nâng cánh tay lên, khẽ quẹt qua đôi mắt, sau đó mỉm cười, nói: “Không cần đâu ạ dì Mạn, con vẫn còn nhiều, quần áo dì tặng năm ngoái con còn chưa mặc tới nữa kìa.”
Quần áo đắt như vậy, cô thà tình nguyện cất trong tủ để ngắm còn hơn, đến khi qua mùa thích hợp rồi cũng không nỡ lôi ra mặc.
Trình Chu từ trên lầu chạy xuống nói: “Kiều Kiều, đi, ra ngoài đi dạo.” Anh nói xong liền nắm cổ tay cô kéo ra cửa.
“Tiểu Chu, mẹ đã xem ảnh đại diện Wechat của con rồi.” Cơ thể Trình Chu khẽ khựng lại một cái, tim đột nhiên run lên, trong lòng có chút giật mình.
Anh dùng ảnh của Cố Kiều làm ảnh đại diện của mình, người khác có nói thế nào cũng không quan trọng, nhưng lại bị phụ huynh nhắc ngay trước mặt, cảm giác như một tên trộm đang trộm đồ bị bắt tại trận vậy.
Cố Kiều còn căng thẳng hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Đẹp lắm.” Hứa Mạn mỉm cười.
Trình Chu thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng vẫn có chút chột dạ, vội vàng lắp bắp lấp liếm: “Bây giờ đang thịnh hành cái đó, ảnh đại diện anh em.”
“Được rồi, muốn biến đi đâu thì biến lẹ đi.” Hứa Mạn hoàn toàn không nói nên lời với cậu con trai nhàm chán này của mình.
Hai ngày cuối tuần vui vẻ nhanh chóng kết thúc. Vào chiều chủ nhật, tài xế của nhà họ Trình đưa hai người trở về nhà. Trình Tranh muốn bám theo nhưng lại bị Trình Chu đuổi đi.
Cố Kiều về nhà, vừa vào đến cửa đã cảm thấy như đang đặt chân đến một thế giới khác vậy. Thế giới này thật lạnh lẽo, cũng là thế giới vốn dĩ thuộc về cô.
Giang Cầm nhìn thấy Cố Kiều đi tới, liền quay đầu lại nói một câu: “Về rồi đấy à?”
Cố Kiều vừa thay giày vừa vâng một tiếng. Vì nếu cô không chịu lên tiếng, chắc chắn Giang Cầm sẽ lại nổi điên, phiền chết đi được.
Giang Cầm đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn vào cặp sách Cố Kiều, nói: “Mấy người giàu có bên đó có cho con tiền, hay mua đồ gì có thể đem ra bán lấy tiền được không, nhà chúng ta cũng chẳng dùng nổi những thứ cao cấp như vậy, không bằng mang đi bán lấy tiền để dành mua nhà còn hơn.”
Cố Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Cầm một cái, cô không nói lời nào cứ thế đi thẳng về phòng mình.
“Nếu có bản lĩnh thì việc nên làm là gả được cho Trình Chu, vào nhà đó rồi thì sẽ được làm thiếu phu nhân. Dù sao thì con cũng không thi nổi đại học đâu.” Giọng nói thô to của Giang Cầm truyền đến.
Cố Kiều đóng cửa phòng ngủ lại, “rầm” một tiếng, cô đá mạnh vào cửa phòng, coi như đó là sự bất mãn của mình đối với Giang Cầm.
“Cố Kiến Nghiệp, anh xem con gái anh kìa, càng ngày càng thay tính đổi nết.” Giang Cầm vẫn đang nói, nhưng Cố Kiều đã nhét tai nghe vào tai.
Một lúc sau, Cố Kiều lại mở cửa ra, hét lên với Giang Cầm một câu: “Trả lại cho con bộ dụng cụ sửa chữa đồng hồ.”
“Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao, nếu điểm thi lần này của con cao hơn Trình Chu, mẹ sẽ trả lại cho con, cứ đợi đến khi công bố điểm, vội cái gì?” Giang Cầm nói.
Cơ bản là điểm số của cô không thể cao hơn Trình Chu, rõ ràng là Giang Cầm đang chơi xấu. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, người trước mặt là mẹ mình, đây vốn dĩ là nhà của cô, hiện tại cô chẳng thể phản kháng, cũng không thể bỏ đi. Nếu được sống mãi trong nhà Trình Chu thì tốt, cô không dám đòi hỏi anh cưới mình, cho dù có được làm em gái ruột của anh cũng tốt biết mấy.
Cố Kiều trở về phòng thì nhận được tin nhắn của Tần Dịch.
Mong chờ một tia sáng: Cuối tuần thế nào?
Cố Kiều: Rất vui, cậu thì sao?
Mong chờ một tia sáng: Tớ á, vừa mới cãi nhau với chú một trận.
Cố Kiều: Chú?
Mong chờ một tia sáng: Là cha dượng của tớ.
Quả nhiên một gia đình ấm áp đẹp đẽ như Trình Chu thực sự rất hiếm, đa số mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có rắc rối riêng của mình, gia đình cô là vậy, gia đình Tần Dịch cũng vậy.
Nghĩ đến những vết đỏ trên cánh tay Tần Dịch lần trước, Cố Kiều hỏi: Chú của cậu có đánh cậu không?
Phải mất một lâu sau bên kia mới nhắn lại một chữ: Có.
Chỉ một từ đơn giản, nhưng Cố Kiều hiểu đằng sau đó là tất cả sự thờ ơ, lạnh nhạt, và đau khổ mà cậu ấy phải chịu đựng. Chỉ người nào đã từng trải qua mới có thể thấu hiểu.
Cố Kiều trả lời: Tất cả rồi sẽ qua thôi.
Mong chờ một tia sáng: Cố Kiều, chúng ta làm bạn nhé.
Mong chờ một tia sáng: Bạn ở đây, tớ muốn nói đến là bạn tốt.
Cố Kiều: Được chứ.
Tần Dịch tắt điện thoại, nằm trên giường, cậu là một người có tính cách lạnh lùng, trước giờ cũng chưa từng chủ động kết bạn với ai. Ngoại trừ một vài người bạn từ nhỏ ra thì hầu như cậu ấy chẳng có mấy bạn bè.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói cười vui vẻ, là mẹ, cha dượng và cả cậu em trai mười tuổi cùng mẹ khác cha của cậu ấy nữa, đó là gia đình của bọn họ. Bọn họ mới là một gia đình, còn cậu luôn luôn là người thừa. Nếu không phải buổi tối cần về nhà ngủ, thì cậu chẳng muốn đặt chân vào căn nhà này dù chỉ là nửa bước.
Thành tích học tập của cậu ấy rất tốt, đều là dốc hết sức lực để đạt được, học hành nghiêm túc, chăm chỉ ghi chép, mỗi tối đều đọc sách đến khuya, cuối tuần còn học thêm. Bởi vì cậu biết, con đường duy nhất để thoát khỏi gia đình này chính là phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, đến khi cậu không còn phải dựa vào bất kỳ ai trong ngôi nhà này nữa, thì khi đó cuộc sống mới có thể được tính là bắt đầu.
Cậu luôn tỏ ra bình tĩnh, lý trí, không bao giờ làm bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng tới việc học, thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, nhưng Cố Kiều xuất hiện là một việc ngoài ý muốn. Cậu có thể nhìn thấy ánh mặt trời trong cô, cậu biết cô không hạnh phúc, nhưng dù có trải qua bao nhiêu chông gai và lạnh giá, thì cô vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ như bông hoa mặt trời. Đặt biệt là những người như cậu ấy, những người đã trải qua đủ thứ đen tối trong nội tâm, họ sẽ có một niềm đam mê vô tận đối với sự ấm áp và ánh sáng.
Cố Kiều nhìn chiếc đồng hồ đang đặt trên bàn của Trình Chu, phải sửa cho anh thế nào đây, bộ dụng cụ đã bị tịch thu mất rồi.
Mong chờ một tia sáng: Tớ có một chiếc đồng hồ báo thức hỏng, cậu có thể sửa không?
Cố Kiều: Được, nhưng hiện tại thì không được, bộ dụng cụ sửa chữa của tớ bị mẹ tịch thu rồi.
Mong chờ một tia sáng: Ừm. Cậu chưa ngủ à?
Cố Kiều: Ngủ giờ nè, ngủ ngon nhé.
Mong chờ một tia sáng: Ngủ ngon.
Lúc này, Trình Chu đang làm gì nhỉ, anh mở Wechat, nhấp vào mục thông tin cá nhân, mở ảnh đại diện của mình lên. Đó là ảnh của Cố Kiều. Ngắm nhìn cả tối, đến khi chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Triệu Hà.
“Trời ơi, có phải tôi gặp ma rồi không, nói đi, tôi đang nói chuyện với Kiều Kiều hay là bạn trai của Kiều Kiều vậy?”
Sau khi Triệu Hà nhắn tin cho Trình Chu, cậu lại quay sang nhìn ảnh đại diện của Cố Kiều. Ảnh đại diện cặp đôi à, mẹ nó, còn tự sướng một cách vô cùng tự luyện nữa.
“Ảnh đại diện anh em.” Trình Chu đáp.
Xì, vậy cũng đâu có thấy cậu dùng ảnh của Trình Tranh để làm ảnh đại diện, đồ đạo đức giả, đúng là đồ đạo đức giả.
Triệu Hà nảy ra một trò đùa ác ý, cậu lưu ảnh đại diện của Trình Chu lại, sau đó đặt làm ảnh đại diện của mình. lúc này, ảnh đại diện của cậu cũng là ảnh của Cố Kiều. Ảnh đại diện anh em sao, cậu và Cố Kiều lớn lên từ nhỏ với nhau, cũng được coi là một nửa anh trai của cô, vì vậy đâu có gì là sai.
“Con mẹ nó, có phải cậu muốn chết rồi không?” Trình Chu gửi đến một tin nhắn thoại.