Chương 1030: Anh Thy, đừng hoảng sợ
“Bên ngoài rất ồn ào.”
Đế Anh Thy kinh ngạc, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cảm giác đầu óc chính mình có phải mất tự chủ rồi không, cô khẽ khàng hạ tầm mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra: “Tôi… tôi muốn ra ngoài”
Để Anh Thy nhận ra chu dù mình có xô đẩy hay giãy dụa cơ thể như thế nào đều không thể thoát khỏi vòng tay của người đàn ông này, huống hồ chỉ là muốn rời đi.
“Anh… Anh buông ra, tôi muốn ra ngoài” Đế Anh Thy nhíu mày, trừng mắt nhìn người kia.
Tư Hải Minh lại lần nữa áp sát cơ thể cường tráng của mình lại gần.
“Anh..” Lưng của Đế Anh Thy gân như dán sát vào cánh cửa phía sau, có muốn lùi cũng không có cách nào lùi lại được. Chỉ có thể đành rằng vươn tay chống đỡ phía trước.
Khi đặt tên lên lồng ngực, lòng bàn tay chạm vào lồng ngực đó, xúc cảm cùng nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua lớp áo sơ mi truyền đến đây, xuôi theo lòng bàn tay cho đến khắp tứ chỉ của cô, khiến cô không khỏi như muốn nhũn ra. Trên khuôn mặt trắng nõn cũng nhuốm một màu hồng phấn.
Đâu óc Đế Anh Thy cứ như là nghệch ra.
Lớn đến chừng này cô chưa bao giờ tiếp xúc quá thân mật với người đàn ông nào cả, thậm chí Tần Hành Chi cũng không có.
Này… người này…
“Cô Anh Thy hình như rất khẩn trương thì phải?”
“Tôi… Tôi không có.” Đế Anh Thy thiếu tự tin nói, tâm mắt lại chăm chú đặt trên hai tay của chính mình, lòng bàn tay vẫn đang dính rất chặt với lông ngực kia.
Não bộ dường như đang tự hỏi, rốt cuộc là mình nên rút tay về hay cứ chống đỡ như vậy?
Nếu rút tay về thì người đàn ông này có kề sát lại nữa không?
“Em biết tôi đang nghĩ gì sao? Hử?” Tư Hải Minh nhìn cô.
Khuôn mặt đang gân kê cùng với con người đen láy ánh lên màu xanh đều là nguyên nhân khiến Đế Anh Thy hoảng hốt.
Đế Anh Thy chắc chắn sẽ không thể trả lời câu hỏi mang tính nhạy cảm như thế này, cô chỉ nói: “Muốn đeo dây chuyền cho tôi…”
“Không phải, tôi muốn ăn thịt thiên nga”
Cả người Đế Anh Thy đông cứng, há hốc mồm nhìn anh, đôi mắt run rẩy, khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh: “Anh anh anh đừng có làm bậy, tôi còn có ba người anh trai.”
Tư Hải Minh giữ lấy cái cằm của cô, đôi môi mỏng chỉ cách nhau không quá mấy cm, giọng nói khàn khàn, hơi thở dây dưa: “Tôi biết rồi, nhưng mà không sao. Anh Thy, đừng hoảng sợ”
Ánh mắt xâm lược, tư thế sở hữu, khí tức bá đạo làm cho Đế Anh Thy không thể không chế được nhịp thở của chính mình.
Cái miệng nhỏ không ngừng run rẩy, đôi mặt với tình thế không thể làm chủ dường như đã quên đi việc phải phản kháng. Bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với sự nguy hiểm như việc bị hôn một cách bất ngờ.
Nụ hôn đầu của cô không phải sẽ mất vào hôm này chứ.
Bỗng nhiên trong không khí mờ ám truyền đến âm thanh, là tiếng chuông điện thoại vang lên.
Từ sâu trong đáy mắt của Tư Hải Minh lóe lên sự lạnh lùng, nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra, nhìn cuộc gọi đến rồi mới bắt máy.
Là giọng nói của Chương Vĩ truyền đến: “Ngài Hải Minh, có một chiếc ô tô rời khỏi đảo. Tốc độ chạy xe còn nhanh hơn bình thường rất nhiều lần.
Đoán chừng là sẽ tới chỗ anh sau ba phút nữa”
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào cô gái có sức hút chết người với khuôn mặt đỏ bừng “Ừ”
một tiếng rồi cúp điện thoại.
Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Đế Anh Thy đang đặt trên ngực, hai tay cô run lên, mặt đỏ vô cùng nóng.
“Số điện thoại của em là gì?”
Tôi… tôi sẽ không nói cho anh.”
“Em chỉ cần nói một lần, xem thử tôi có thể nhớ kỹ hay không” Tư Hải Minh dụ dỗ cô.
Đế Anh Thy tỏ vẻ hoài nghỉ: “Chỉ nghe một lần là có thể nhớ sao?”
“Em cứ thử xem”
Đế Anh Thy thầm nghĩ có phải người này đã quá mức tự tin rồi hay không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!