Chương 11: Không phải đang lấy trứng chọi đá à
Sau khi Đào Anh Thy trở về thì liền pha sữa cho bọn nhỏ, sau đó ngồi trong một chỗ hẻo lánh ở phòng bếp suy nghĩ xem ngày mai có nên từ chức không.
‘Từ chức sẽ chọc giận Tư Hải Minh, hậu quả sẽ là gì?
“Từ Hải Minh có quyền có thế, đủ đế cho người ta nghe tên đã sợ mất mật.
Cô chỉ là một người dân đen bình thường, chẳng phải đang lấy trứng chọi đá hay sao?
Mà Chương Vĩ đã nói rất rõ ràng, cô không thể từ chức được.
“Haiz…” Đào Anh Thy thở dài một hơi.
“Mẹ ơi?”
‘Đào Anh Thy ngẩng đầu, nhìn sáu cục bông ôm bình sữa chạy tới trước mặt cô, đứa nào cũng tranh nhau nhào vào lòng cô.
‘Đào Anh Thy vươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của bọn nhỏ: “Sao thế?”
“Mẹ ơi, có phải có ai hung dữ với mẹ không?” Lúc hỏi, Bảo Vỹ còn làm vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.
“Mẹ ơi, con là triến sí lợi hại nhất, con sẽ đánh được quái vật!” Bảo Nam vung vậy nắm đấm nhỏ
“Mẹ ơi con cũng muốn đánh quái vật!” Bảo Long bò lên, ôm lấy cổ Đào Anh Thy,
“Me ơi, con cũng muốn.. Bảo My nói
“Mẹ ơi, đừng có sợ.’ Bảo Hân buộc hai chùm tóc đáng yêu trên đầu ôm.
lấy cánh tay của Đào Anh Thy
Bảo An không nói gì, chỉ im lặng giơ năm đấm nhỏ đến trước mặt Đào
Anh Thy,
‘Đào Anh Thy sững sỡ, lập tức hiểu ra, cũng duỗi nằm đấm của mình, chạm vào nắm đấm nhỏ của Bảo An.
“Me ơi, yeah!” Bảo An làm một bộ mặt kiên định, không nói “cố lên” dùng yeah đế thay thế, đúng là quá đáng yêu
‘Đào Anh Thy cười: “Cố lên, cảm ơn Bảo An, các con đều là cục cưng của me.
Nhìn đám nhỏ vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, trong lòng Đào Anh Thy liền thấy ấm áp,
Cũng khiến cho cô có thêm dũng khí, dù sao chỉ cần mình làm việc tốt thì mình cũng sẽ giống như những nhân viên bình thường khác trong tập đoàn Vương Tân thôi.
Trong lòng càng sợ thì càng dễ bị bại lộ.
Giường ngủ trải thảm nền Tatami, vì Đào Anh Thy lo buổi tối đám nhỏ sẽ lăn xuống khỏi giường, Tatami lại cách mặt đất thấp, lại rông, với cả Đào Anh Thy cũng ngủ chung với bọn nhỏ.
Trên Tatami, một người lớn, sáu đứa trẻ con nằm ngổn ngang, cảnh tượng đúng là cực kỳ đáng yêu.
Mặc dù ban ngày không lạnh, nhưng buổi tối nhiệt độ vẫn sẽ thấp hơn. Sáu cục thịt như sáu túi sưởi, Đào Anh Thy ôm đến vui vẻ.Hôm sau, Đào Anh Thy liền đi tới tầng cao nhất báo tên.
Phòng thư ký là cấp dưới của Chương Vĩ, Chương Vĩ dẫn cô tới phòng họp, nói cho cô biết công việc chính là quản lý và phục vụ phòng họp này của
Tầng tổng giám đốc.
Phòng họp rất lớn, còn lớn hơn so với phòng trọ của cô, một bàn hội nghị dài, trên bàn có bày ít cây cảnh.
Còn có máy chiếu cao cấp để lúc họp dùng tới.
Ra khỏi phòng họp, Chương Vĩ dẫn có tới phòng thư ký, giới thiệu cô với người trong phòng thư ký, rồi đi làm việc của mình.
Đào Anh Thy cảm thấy phòng thư ký rất nghiêm túc, giống như bầu không khí trong lúc thi đại học vậy, không có ai nói chuyện hay ra vào.
Chín rưỡi, điện thoại trên bàn vang lên, là Chương Vĩ gọi tới: “Mười giờ có buổi họp”
“Vâng!” Đào Anh Thy lập tức đứng dậy đi về phía phòng họp.
Trong phòng họp đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô liền đứng ở cửa chờ đợi