Chương 123: Tôi có thể gói mang về không?
Mặc dù trong lòng chối bỏ, nhưng cô hi vọng
được nghe câu trả lời của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh không nhìn khung cảnh ngoài
cửa số nữa, mà quay qua nhìn cô, ánh mắt đen
sắc bén khiến người ta phải kiêng kị: “Cô cảm thấy sao?”
“Tôi không biết.”
“Đừng hòng trốn” Tư Hải Minh lạnh lùng nói:
“Nếu trốn lần nữa thì không có may mắn như lần trước đâu.”
lôi không trốn, tôi đã nói với anh là đến chỗ
bà nội ở rồi, tôi chỉ là tò mò thôi…”
*Đây không phải là việc cô nên hỏi” Tư Hải
Minh lạnh nhạt đáp.
Đào Anh Thy thầm oán trong lòng, cái người
này cũng quá ngang ngược rồi
Chuyện liên quan tới cô, sao cô không thế hỏi chứ?
Bởi vì không dám chống đối anh, nên cô
không hỏi nữa, chỉ đành nuốt nỗi nghĩ ngờ vào trong bụng,
Vệ sĩ đi tới: ‘Anh Tư, quần áo đã mang tới rồi.”
Đứng sau là hai người phụ nữ mặc đồng phục.
Trong tay còn cầm theo mấy túi lớn, đều là đồ
hiệu quốc tế mà Đào Anh Thy không thể nào với tới được.
“Đi thay quần áo đi” Tư Hải Minh ra lệnh.
“Ai?” Đào Anh Thy sửng sốt một chút, quay
qua nhìn anh, nghĩ ngờ hỏi: “Mua cho tôi à?
Không cần đâu, ở nhà tôi có quần áo, cơm nước
xong xuôi tôi về thay là được rồi.”
“Cô định mặc như vậy ngồi ăn cơm với tôi?”
Tư Hải Minh hỏi bằng giọng uy hiếp.
Đào Anh Thy cúi đầu nhìn áo ngủ trên người
mình, chê đồ ngủ của tôi xấu à?
Thật là, ai bảo cho cô ăn cơm ở đây chứ?
Cũng đâu phải là ý muốn của cô?
Đào Anh Thy giận mà không dám nói, đứng
lên, đi theo hai người phụ nữ kia.
Từ Hải Minh lấy thuốc lá ra, bật lửa cạch một
tiếng, châm điếu thuốc đang ngậm trên miệng,
Giữa đôi môi mỏng, khói mù lượn quanh, đôi mắt
thâm sâu khó lường lại lạnh lùng tàn nhẫn của
anh rơi vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Ngày giỗ, thế mà anh lại còn con gái của
người phụ nữ kia trải qua một đêm bên nhau, thật thú vị.
Nếu như đã xuất hiện bên cạnh anh, vậy mẹ
nợ con trả chính là con đường sống duy nhất của cô.
Nếu không lúc tâm trạng anh không tốt thì
biết tìm ai đến thỏa mãn?
Hút xong một điếu thuốc, Đào Anh Thy cũng
thay quần áo xong quay lại.
Từ Hải Minh nhìn mà sững sờ.
Bộ quần áo ngủ cũ rích biến mất, đổi thành
một chiếc váy liền hàng hiệu quốc tế, màu quá
trám, mặc lên người làm nổi bật đường cong uyển
chuyển đẹp đẽ, váy ngắn đến đầu gối, lộ ra bắp
chân trắng nõn, cực kỳ mê người, cả người cô
trong sáng, thanh khiết, trong mắt còn mang theo.
một tia bối rối luống cuống, như vừa thoát ra khỏi rừng sâu
Bị Tư Hải Minh nhìn chẵm chẵm như vậy, Đào
Anh Thy cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô cúi đầu, lập tức ngồi xuống chỗ ngồi, vẻ
mặt có chút ửng hồng.
Hai cô gái kia là người trong cửa hàng bán đồ
hiệu quốc tế, thế mà lại tự mình mang quần áo tới
cho cô chọn lựa.
Đãi ngộ như vậy, chắc hẳn cũng là nhờ ông
vua đầy quyền năng trước mặt này đi.
Sau khi đồ ăn được bày lên, Đào Anh Thy
cũng không quan tâm xem Tư Hải Minh rốt cuộc
đang suy nghĩ điều gì trong đầu nữa, cầm dao nĩa
lên bắt đầu ăn, cô đói gần chết rồi.
€òn có cả món bò bít tết mà cô thích nhất.
Một miếng bò bít tết cản nhỏ được bỏ vào.
trong miệng, xúc cảm non mềm khiến hai mắt cô như tỏa sáng,
Cô chưa từng nếm qua món bò bít tết ngon như vậy.
“Ăn ngon ăn ngon!” Đào Anh Thy không tiếc
lời khen ngợi
Tư Hải Minh không nói gì.
“Anh Tư, ăn xong, tôi có thể gói một phần
mang về không?” Đào Anh Thy hỏi.
*,.* Tư Hải Minh muốn cạn lời.
Đào Anh Thy cười ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Biết là không được mà, nhưng mà hết cách, vì
sáu đứa nhóc nên mặt cũng dày một chút
Với lại, sáu đứa nhóc cũng là con của anh,
cho bọn chúng ăn là điều đương nhiên mà!
Đào Anh Thy ăn đến nỗi bụng như muốn vỡ ra.
Không thể không nói, đồ ăn nơi này thật sự quá ngon.
Không cần hỏi cũng biết giá cả ở đây chắc
chản cực kỳ đất, ít nhất là cô không trả nổi