Chương 153: Camera giám sát
‘Trương Thiên Di thậm chí không nghỉ ngờ gì: “Đúng
là như thế, người giàu có thường chú ý đến việc có
môn đăng hộ đối hay không. Vừa rồi anh Hải Minh còn
không thèm nhìn lấy tôi một cái. Tôi biết rồi, chắc là do
anh ấy đi làm về mệt nên mới trông khinh dễ và ghét
bỏ như thể” Nói xong cô ta mở camera trước của điện.
thoại lên để nhìn ngầm gương mặt.
*.. Đào Anh Thy lẳng lặng.
Sau khi hoàn thành công việc, Đào Anh Thy tan sở.
Đèn trong tòa nhà cơ bản đều đã tắt, chỉ còn chút
ánh sáng le lới soi chiếu con đường phía trước. Cô đi
ngang qua đài phát thanh nửa đêm, bình thường giờ.
này bên trong vẫn đang làm việc, nhưng hiện tại rõ
ràng đài phát thanh cũng đóng cửa ư?
Không nghe nhắc đến việc đài phát thanh nửa đêm.
đóng cửa vào hôm nay mà nhỉ? Thật là kỳ lạ…
Suốt một đoạn đường xuống lầu, Đào Anh Thy
không nhìn thấy bất kỳ bóng người thứ hai nào, cứ như.
toàn bộ đài truyền hình này chỉ có mỗi một mình cô.
Ra khỏi thang máy, cách cống đài truyền hình có
một dãy hành lang dài.
Tầm nhìn tối tăm.
Đào Anh Thy bước đi một mình trên nền gạch hoa
cương khiến tiếng bước chân càng vang lên rõ ràng
hơn trong bầu không khí tĩnh lặng.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy ớn lạnh, thật giống
như là có ai đó đang theo dõi mình.
Quả nhiên, có tiếng bước chân vang lên từ phía
sau. Cô giữ bình tĩnh, không nóng vội, giống như một
con dã thú uyển chuyển đến gần.
Đào Anh Thy không dám quay đầu lại nhìn, cô nghĩ
thầm, dù sao đi chăng nữa cũng không có người nào
cả gan làm chuyện phạm pháp bên trong đài truyền hình đâu nhỉ?
‘Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng cảm giác
rùng rợn, sởn hết cả gai ốc dâng lên khiến cô có chút bất an.
Đào Anh Thy vừa muốn bước chân nhanh hơn, vừa
muốn dùng cửa an ninh bên cạnh đi xuống dưới thì đột
nhiên, phần lưng bị đẩy mạnh xuống.
“AI’ Đào Anh Thy giật mình hoảng hốt, thoáng một
cái, cơ thể bị đẩy của cô đâm săm vào lối thoát hiểm.
Lối thoát hiểm cùng bức tường phát ra một tiếng
“bịch’. Đào Anh Thy nhíu cặp mày kiều diễm lại: “AI
“Ai đó..’ Đào Anh Thy vừa mở miệng ra hỏi thì đã
thấy người tập kích tấn công mình là ai. Cô sững sờ:
“Tư… Anh Tư Hải Minh sao?”
Tại sao anh vẫn còn ở đây? Không phải là anh đã
rời đi cùng với Võ Ái Nhi rồi sao?”
“Trí nhớ của cô có vẻ không tốt lầm. Bây giờ có
muốn tôi nhắc lại một chút hay không? Hửm?” Tư Hải
Minh véo cằm cô.
“Hừm..” Sức mạnh từ đôi tay của anh lớn đến nỗi
Đào Anh Thy cảm thấy xương hàm mình sắp bị vỡ nát,
cơn đau ập đến khiến cô khó thở. “Tôi… Tôi không biết…
“Nói lại một lần nữa xem nào’
Đào Anh Thy sợ sột, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy
cánh tay của Tư Hải Minh. Cô thật sự sợ là anh sẽ cứ
thế mà bóp nát căm của mình.
Sức mạnh tỏa từ đôi bàn tay của người đàn ông
này là vô cùng to lớn nên điều đó hoàn toàn có thể xảy ra!
“Anh… Khi nấy cũng đã nghe nói rồi đó. Không liên
quan gì đến tôi cả. Là Võ Ái Nhi thấy tôi không vừa.
mắt liền hãm hại tôi” Đào Anh Thy phản bác một cách
có lý. “Anh không thể kết tội tôi vì cô ta vu oan cho t
“Đào Anh Thy, cô cần tôi đi thăm dò và kiểm tra
camera giám sát ư? Hửm?” Tư Hải Minh trông hung ác
và nham hiểm, kèm theo đó là sự độc ác, tàn nhẫn.
‘Sắc mặt Đào Anh Thy thay đối trong nháy mắt,
rong bóng tối u ám đều hiện lên một cách rõ ràng như vậy.
Camera giám sát ư? Mọi ngóc ngách của đài
truyền hình đều có camera giám sát, nếu Tư Hải Minh
đi điều tra, vậy thì anh cũng sẽ biết rõ chuyện xảy ra
giữa cô và Tư Viễn Hãng trong phòng thay đồ.
Dù không thể nhìn thấy bên trong nhưng chỉ cần
xác định rắng cả hai đã vào phòng thay đô cùng lúc
cũng đủ để biến cô biến thành con mồi cho Tư Hải Minh xâu xé.
Vi vậy, bây giờ cô muốn thừa nhận sao? Lật lọng
như thế này trong mắt Tư Hải Minh vẫn là một tội không thể đặc xá.
Hơn thể nữa, có thể không may sẽ làm hại đến Trương Thiên Di.
“Từ Hải Minh buông cô ra, xoay người rời đi.
‘Đào Anh Thy luống cuống, lo lằng nói vọng lên từ
phía sau: “Tôi và Tư Viễn Hãng đúng là đã chạm mặt
nhau. Nhưng tôi tìm đến anh ta đế hỏi một số chuyện, là chuyện về anh”
‘Tư Hải Minh dừng bước, quay đầu lại nhìn cô. Đôi
mắt đen sâu thẳm và lạnh lùng: “Cô muốn hỏi điều gì?”