Chương 237: Châm Thuốc
Cô tự giễu mà nghĩ, ở trong xe Rolls Royce cao
quý như vậy, cũng là cực xa xí rồi. So với phòng
tổng thống càng đất đó hơn.
“Địa điểm do tôi quyết định” Tư Hải Minh cường
thế mở miệng, đôi ngươi lạnh lùng nghiêm nghị nhìn
cô chăm chú giống như là đang nhìn miếng thịt ở
trên thớt.
Đào Anh Thy nhìn ngoài cửa xe, cũng có thể
cảm thấy sự tôn tài mạnh mẽ của ánh mắt sau
lưng. Cô chỉ có thể mạnh mẽ áp chế hoảng loạn.
Hai tay ôm tú trên vai, bộ dạng không có cảm
giác an toàn.
Đào Anh Thy từ trên xe đi xuống. Lại có thể là ở
câu lạc bộ giải trí.
Nhân viên đứng xếp hàng ở cửa câu lạc bộ.
Người phụ trách dẫn đầu chào hỏi: “Ngài Hải Minh,
câu lạc bộ sớm đã dọn dẹp sạch sẽ.”
‘Đào Anh Thy hiếu kì, chẳng lẽ không phải như
cô nghĩ? Nếu như không phải, như vậy lời cô nói ở
trên xe thật là quá xấu hổ.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, nâng bước chân đi
vào trong
Đào Anh Thy đành phải đi vào trong, cùng lần
trước giống nhau. Bọn họ đến sân golf, nhưng bên
trong không có người nào khác. Cả câu lạc bộ trừ
nhân viên làm việc và vệ sĩ của Tư Hải Minh thì có.
cô và Tư Hải Minh.
Đặt bao hết thật sự là mở mang tầm mắt.
Càng mở mang tầm mắt thì áp lực của Đào Anh
‘Thy càng lớn. Người đàn ông quyền thế ngập trời
như vậy, cô lấy cái gì đấu với anh ta?
Tư Hải Minh không vội đánh cầu mà là ở trong
dù che nảng ngồi xuống, bắt chéo chân và ngậm
thuốc lá. Anh mắt đen sắc bén nhìn về phía xa xa.
Cả người trầm lặng làm cho người khác kiêng dè.
Đào Anh Thy đứng cách một mét, trong tay vẫn
còn ôm túi: “Ngài Hạ Minh, nếu như muốn rót nước
thì ngài cứ việc phân phó. À! đúng rồi, kỹ thuật pha
cà phê của tôi cũng không tệ lắm. tôi còn có thể
pha cà phê.”
Trước kia lúc ở tập đoàn Vương Tân, chuyện
này chính là sở trường của cô.
Tư Hải Minh quay sang nhìn cô, con ngươi đen
thầm trầm mà sắc bén dường như muốn nhìn xuyên
qua Đào Anh Thy. lúc nói chuyện trong miệng còn
ngậm điếu thuốc: “Trong túi có đồ quý giá?”
“Không có.” Đào Anh Thy phản ứng lại, đem túi
đặt ở một bên trên băng ghế.
“Châm thuốc”
Đào Anh Thy sững lại, châm thuốc?
Nhìn điếu thuốc giữa đôi môi mỏng, Đào Anh
‘Thy hiểu ra tìm bật lửa. Trong cái hộp trên bàn trà
đựng một chiếc bật lửa của câu lạc bộ, trên đó in
tên của câu lạc bộ.
Đào Anh Thy là lần đầu tiên châm thuốc cho.
đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn là Tư Hải
Minh.
Con ngươi đen nâng lên nhìn chăm chăm cô,
sắc bén làm khiếp sợ.
‘Đào Anh Thy duỗi tay về phía chiếc bật rửa run rẩy.
Cũng không biết là hộp bật lửa quá chặt hay là
cô quá mức khẩn trương, tóm lại động tác không
quá trôi chảy.
‘Lạch cạch’ một tiếng, lửa được châm lên,
nhưng Đào Anh Thy cả người đứng không vững làm
cho cái bật lửa rơi xuống dưới. Chuẩn xác không
sai lầm mà rơi ở nơi nào đó của Tư Hải Minh.
Cơ thể hùng hổ của Tư Hải Minh đột nhiên chấn
động, rất nhanh đem cái bật lửa lấy ra, lửa ở trên
†ay còn đang đốt.
Bởi vì động tác vô cùng nhanh cho nên quần
không hề có dấu vết bị cháy. Trong quần cũng bình
yên vô sự.
Đào Anh Thy sợ tới mức xoay người bỏ chạy,
chạy ra bên ngoài dù che nắng, đề phòng mà nhìn
sắc mặt hung ác mà nham hiểm của Tư Hải Minh:
“Tôi.. tôi trượt tay. Tôi không cố ý”
Trời ơi! cô vừa mới phạm sai lầm gì đây. Nếu
không phải là động tác của Tư Hải Minh nhanh một
chút thì nơi đó đã bị đốt rồi
Vậy cô nhất định phải chết.
Dù cho bây giờ không thiêu cháy thì hơi thở
nguy hiểm khắp người Tư Hải Minh tỏa ra cứ giống
như bao trùm xung quanh mười dặm.
Sắc mặt Tư Hải Minh đen lại lạch cạch một
tiếng, đem bật lửa trong tay đóng lại làm cho lửa
tắt. Động tác đơn giản làm cho trái tim yếu đuối của
‘Đào Anh Thy không ngừng thắt chặt, giọng nói
không có độ ấm truyền đến: “Qua đây”
“Bằng không… anh tự châm đi?” Anh ta không
sợ cô lại đốt anh ta sao?
Sau khi Đào Anh Thy cự tuyệt thì nhận ra không
khí xung quanh Tư Hải Minh thay đổi càng kinh
khủng, không khỏi sợ tới mức run rẩy: “Tôi.. tôi qua
là được”
Đến trước mặt anh ta, Đào Anh Thy trong nháy
mắt biến thành kẻ đáng thương. Đấu với Tư Hải
Minh tuyệt đối không thể cứng đối cứng. Cô sau khi