Chương 243: Bị bắt cóc
Tuy rằng chưa từng làm việc với Chu Kim Tuyên, nhưng tác phong làm việc của cô ta không phải cô không biết. Cô ta chính là thuộc loại người không từ thủ đoạn để ngồi lên vị trí mà mình mong muốn.
Hiện tại lại chạy tới châm ngòi ly gián giữa cô và Trương Thiên Di, thật đúng là người không an phận.
Có cảm giác nếu như Trương Thiên Di đấu với Chu Kim Tuyền, sợ là sẽ chịu nhiều bất lợi.
Chu Kim Tuyền nhìn thấy Đào Anh Thy rời đi, cũng không ở lại.
Tới văn phòng, Võ Ái Nhi đang ngồi bên trong.
Chu Kim Tuyền đưa chén trà tới cho cô ta: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Đào Thy Anh”
“Con tiện nhân đó, tôi nhất định phải chăm sóc cô ta thật tốt”
“Trông khá là mưu mô, nếu không thì đạo diễn có thế để cô ta và Trương Thiên Di đảm nhận vai chính?” Chu Tuyền nói.
“Nếu như không có tâm cơ liệu bây giờ cô ta còn có thể đứng vững ở đài truyền hình sao?” Võ Ái Nhi cười lạnh: “Tôi muốn tìm cách khiến đàn ông ghét bỏ cô ta.
Đào Anh Thy đi làm về liên đi siêu thị mua hoa quả, trẻ con nên ăn nhiều hoa quả hơn.
Khi cô vừa bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, một chiếc ô tô chạy ngay trước mặt, cô chưa kịp phản ứng thì những người bên trong đã bước xuống xe, nhìn thấy không có vẻ gì là đứng đắn.
Đào Anh Thy xoay người bỏ chạy, nhưng với sức lực của cô sao có thể trốn thoát khỏi hai người đàn ông to cao như vậy?
“A” Đào Anh Thy bị bọn họ túm được tay, bị áp giải lên xe,chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Đào Anh Thy vừa lên xe muốn hỏi xem họ là ai thì nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở giữa, Võ Ái Nhi.
Bên cạnh là hai người đàn ông đã bắt cỏ.
Cô lập tức liền hiểu được có chuyện gì xảy ra.
“Thật sự không nhìn ra, một người nổi tiếng như cô còn thích chơi trò bắt cóc sao?” Đào Anh Thy cố gảng lấy lại bình tĩnh hỏi.
Võ Ái Nhí thấy Đào Anh Thy vô cùng bình tĩnh, không một chút sợ hãi.
“Cô cảm thấy tôi không dám đổi xử với cô như vậy đúng không? Hiện tại cô bị tôi bắt lại, kêu trời trời không biết, Tư Hải Minh cũng không có khả năng †ìm được cô. Cho dù tìm được, tôi sợ rằng cô sẽ trở thành một đống giẻ rách” Trong lời nói của Võ Ái Nhi không có lời nào là tốt đẹp.
Đào Anh Thy cố gắng cử động cổ tay, trên cố tay cô là chiếc vòng Tư Hải Minh trước đó đã tặng cho cô.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, cô ta thật sự đã quá coi thường Tư Hải Minh.
Trừ phi cô đưa tôi rời khỏi trái đất này.
“Tất cả hoa quả tôi mua vừa rồi đều rơi hết rồi, cô bồi thường cho tôi?” Đào Anh Thy hỏi.
“Bây giờ cô vẫn còn quan tâm đến những thứ đó sao? Tự lo cho bản thân mình thật tốt đi”
“Cô muốn làm gì?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không phải cô rất thích câu dẫn đàn ông sao? Tôi sẽ giúp cô được như ý
Ánh mắt Võ Ái Nhi mang theo tia ác độc: “Đừng nói Tư Hải Minh, thậm chí đối với Tư Viễn Hằng cô cũng không xứng, dựa vào cái gì mà đàn ông nhà họ Tư đều coi trọng cô? Cô chỉ xứng đáng được đối xử thấp kém hơn mà thôi”
“Võ Ái Nhi, tốt nhất cô nên thả tôi ra, tính tình của tôi cũng không tốt lắm đâu” Đào Anh Thy nhắc nhở cô ta.
Võ Ái Nhi giống như nghe thấy một trò cười, giáng một bạt tai lên mặt Đào Anh Thy.
Tóc của Đào Anh Thy cũng theo đó mà trở nên rối bù, rơi trên nửa gương mặt của cô.
Con mẹ nó.
Ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng nhìn về phía cô ta: “Võ Ái Nhi, tôi đã nói là không phải lúc nào cũng có thể đánh lên mặt người khác sao?”
“Thế nào, không phải cô cho rằng một cô chủ nhà giàu như tôi lại sợ cô sao?”
Đào Anh Thy bất đắc dĩ lắc đầu rồi thở ra một hơi dài, sao lúc nào cô ta cũng muốn gảy rắc rối cho cô vậy?
Xe dừng lại, không biết đã dừng ở đâu.
Xuống xe, đó là một biệt thự tư nhân tương đối hẻo lánh.
Đào Anh Thy bị hai người đàn ông thô bạo áp giải đi, thiếu chút nữa suýt ngã.