Chương 327
Bé Bảo An khó khăn lắm mới trèo lên được, hiện giờ lại ngã nhào xuống dưới. Cậu bé ngồi dậy nhìn bọn họ, khuôn mặt bầu bĩnh trông vô cùng đáng yêu.
“Bảo An, lên đây!” Bảo Vỹ giơ tay ra kéo lấy em trai.
Mắt Bảo An chợt sáng lên, cậu bé bò dậy rồi trèo lên một lần nữa với sự giúp đỡ của chị gái.
“Bảo Nam, Bảo Vỹ, các con mau xuống.” Đào Anh Thy còn chưa nói hết câu, cơ thể Tư Hải Minh đã hạ thấp xuống, môi mỏng của anh chạm vào đôi môi đang hé mở của cô, khiến cô hít thở không thông, lời chưa kịp nói ra chỉ đành nuốt xuống cổ họng.
Đây không phải là hôn sâu, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lại khiến khóe môi cô run rẩy.
Trông thì có vẻ như Tư Hải Minh không chống đỡ nổi sức nặng đè xuống của sáu đứa nhỏ nên mới bất ngờ hôn cô.
Nhưng Đào Anh Thy biết rằng, khả năng anh không chống đỡ được còn thấp hơn không.
Cô không ngờ Tư Hải Minh lại làm hành động như thế này ngay khi các bé con đang ở đây. Mặc dù các bé ở phía trên, bị lưng anh chắn lại, không thể nhìn thấy hành động lén lút mờ ám của hai người họ, nhưng Đào Anh Thy vẫn vô cùng căng thẳng.
Giống như đang lén lút làm chuyện gì đó không đứng đắn ngay trước mặt các con!
Đào Anh Thy đầy môi mỏng của Tư Hải Minh ra rồi vội vàng quay mặt đi: “Bảo Nam, Bảo Vỹ, đừng nghịch nữa, mau xuống đi được không?”
Bảo Nam bò trên vai Tư Hải Minh, đôi mắt to tròn và sáng long lanh: “Mẹ ơi, chơi cái này vui quá! Sau này ngày nào chúng ta cũng chơi trò này nhé!”
“Con cũng muốn chơi!” Bảo Vỹ là người tán thành đầu tiên.
“Con muốn chơi!” Bảo Long cũng nói theo.
“Con…Con cũng muốn chơi.” Bảo My nói giọng thỏ thẻ.
“Vui quá đi!” Bảo Hân kích động.
“…Chơi!” Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm của Bảo An túm chặt áo Tư Hải Minh, sợ bị rơi xuống.
Trên trán Đào Anh Thy lúc này đã lấm tấm mồ hôi, lại còn đòi ngày nào cũng chơi sao? Yêu cầu thế này thì cô quả thực không dám nhận lời!
“Các con ngoan, chơi cũng đủ rồi đó, giờ thì xuống đi, được không?”
Tư Hải Minh khẽ động đậy người, sáu đứa nhỏ lần lượt rơi xuống khỏi lưng anh, bé nào cũng lăn tròn hai vòng trên đất.
Đào Anh Thy vội vàng đầy anh lên rồi trườn ra khỏi người anh, cả tay và chân đều dùng sức, nếu như nói là đang trốn chạy vào đồng hoang thì cũng không ngoa. Hài má cô ửng hồng vì ngạt, trông rất đáng yêu.
Ánh mắt của Tư Hải Minh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó anh nhìn cô chăm chú không rời.
Đào Anh Thy đứng dậy rồi quay người đi lấy quần áo, cô lấy đại một bộ đồ trong phòng treo đồ rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Đi thôi! Mẹ sẽ ngủ cùng các con nha!” Đào Anh Thy cất tiếng gọi các bé
“Vâng ạ!” Sáu đứa nhỏ thi nhau vỗ tay, sau đó cùng đi theo cô.
Dì Hà vẫn luôn đứng đợi ở ngoài cửa.
Mặc dù bà đã rất thân với các bé con của Đào Anh Thy, vào phòng cũng con. không sao cả, nhưng trước giờ bà vẫn luôn là một người cư xử có phép tắc, phân biệt chủ tớ rõ ràng.
Đặc biệt là Tư Hải Minh vẫn còn đang ở đây.
Đi được một đoạn, Bảo Hân bỗng quay đầu lại rồi đi tới trước mặt Tư Hải Minh, cô bé ngước đầu lên nhìn anh, hai mắt sáng ngời: “Ba ơi, ba cũng ngủ cùng tụi con đúng không ạ?”
Đào Anh Thy đang đi phía trước, khi nghe thấy con gái nói vậy, sống lưng cô bỗng chốc cứng đờ.
Đừng nói là thật sự ngủ cùng đó nhé? Bảo Hân à…
Đào Anh Thy vừa nghĩ đến đây, Bảo An cũng đã chạy qua đó, cậu bé đứng im lặng bên cạnh Bảo Hân, tuy không lên tiếng nhưng lại lặng lẽ nhìn lên như muốn thể hiện sự ủng hộ thầm lặng của mình.
“…” Đào Anh Thy không biết nên nói gì.
“Có phải ba không muốn ngủ cùng tụi con nữa đúng không? Ba không yêu tụi con nữa sao?” Đôi mắt Bảo Hân đã rưng rưng nước.
Trên mặt Bảo An lộ rõ sự thất vọng.
Tư Hải Minh lườm Đào Anh Thy một cái rồi nói: “Đợi lát nữa nhé.”
Đào Anh Thy sững người, đang định lên tiếng phản đối.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!