Chương 339
“Tôi lại thích đi thẳng vào hơn.”
Đào Anh Thy chợt cảm thấy lời nói của anh ta còn có ý khác, là cô hiểu lầm sao?
Cô định chờ đến khi Tư Hải Minh buông tay ra, nhưng cuối cùng lại không chờ được. Bầu không khí trở nên gượng gạo, da thịt dính nhớp dán vào nhau khiến tim cô đập loạn.
Cô theo bản năng lùi về đằng sau một bước, tránh khỏi cảm giác tiếp xúc với cánh tay kia.
“Tôi khỏi lâu rồi, cảm ơn ngài Hải Minh đã quan tâm.” Đào Anh Thy trả lời qua quýt.
Con ngươi đen kịt của Tư Hải Minh đầy nghi ngờ nhìn cô.
Đào Anh Thy lẩn tránh ánh mắt anh, cô bước ra khỏi bên cạnh anh, đang
định rời khỏi phòng tắm, thì đột nhiên, cổ tay bị người khác siết chặt rồi kéo lại, thoáng cái lưng cô đã dán lên vách tường, bị cơ thể của Tư Hải Minh đè ép dưới bóng của anh ta.
Cắm cô bị bóp chặt, anh nói: “Căng thẳng cái gì? Lúc này tôi còn có thể ăn thịt cô hay sao?”
“Ngài Hải Minh nên cách xa tôi một chút, nhỡ tôi lây bệnh cho anh thì e là không ổn đâu.” Ánh mắt Đào Anh Thy đầy quật cường nhìn anh.
“Nhưng tôi lại muốn thử xem thế nào.”
Đang lúc Đào Anh Thy còn sửng sốt, thì khuôn mặt Tư Hải Minh đã phủ tới, đè ép tầm mặt cô trong một không gian chật hẹp hơn, đôi môi cô bị anh chiếm đoạt khiến cho hô hấp cũng trở nên tắc nghẹn.
Ánh mắt cô mang theo phẫn nộ, nhưng vẫn bị Tư Hải Minh hôn một lượt từ ngoài vào trong, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng hầu kết Tư Hải Minh chuyển động theo nhịp nuốt xuống.
Cả người Đào Anh Thy mềm nhũn.
Nếu không phải Tư Hải Minh đang ôm cô thì cô đã trượt xuống đất từ lâu rồi.
Lúc anh rời khỏi người cô, Đào Anh Thy cảm thấy đầu óc vô cùng váng vất, đến khi tỉnh táo lại, cô mới thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, cả người cũng không còn chút sức lực nào.
“Tốt nhất là… đêm nay lây bệnh cho anh luôn đi.” Đào Anh Thy nói.
“Sợ là còn chưa đủ.”
Đào Anh Thy hơi nhíu mày: “Tư Hải Minh, anh đừng có mà quá đáng!”
“Đây gọi là quá đáng sao?”
Đào Anh Thy cắn răng, không nói gì với anh nữa, cô chui ra khỏi người anh rồi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Nếu không phải vì Đào Anh Thy sợ lây bệnh cho sáu bé con thì cô cũng không muốn một mình ở lại trong căn phòng này, để rồi phải đối mặt với con người đầy nguy hiểm và ngang ngược này.
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tư Hải Minh: “Anh không sang ở với các con sao? Tôi không khỏe nên không sang được.”
Cứ đuổi người đàn ông nguy hiểm này đi trước cái đã mới là phương án tốt nhất! Ánh mắt cô chợt run rẩy khi thấy Tư Hải Minh đột nhiên ép sát tới gần cô, rõ ràng là chỉ tới gần như bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp đến mức căng thẳng.
Lúc cô bừng tỉnh thì tay đã bị anh kéo lên, cổ tay hơi lành lạnh, một chiếc vòng tay quen thuộc được đeo vào.
Đào Anh Thy hoảng hốt, sau đó sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi:
“Anh có ý gì?” “Cái này không cài máy định vị đâu.”
Đào Anh Thy đầy nghi ngờ nhìn anh.
“Không cho phép cô tháo nó ra, ngủ sớm đi.” Tư Hải Minh nói xong, con ngươi đen thâm thúy liếc cô một cải rồi xoay người bỏ đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, cả căn phòng lập tức rơi vào yên lặng, lúc bấy giờ Đào Anh Thy mới hoàn hồn.
Cô lập tức tháo vòng tay ra, xoay người tìm một đồ vật sắc nhọn để cạy mặt trong của chiếc vòng ra.
Cạy được rồi, cô lại không nhìn thấy cái chấm đen máy định vị đâu.
Nếu như không có cái chấm đen đó, thì tại sao Tư Hải Minh phải tiếp tục bắt cô đeo vòng? Chuyện này không giống như bình thường.
Cho dù không cài máy định vị thì khi nhìn thấy cái vòng tay này, trong lòng cô lập tức cảm thấy như có gánh nặng. Cô không muốn đeo nó.
Chẳng qua nếu không đeo thì sẽ chọc giận Tư Hải Minh!
Tính tình người đàn ông đó thất thường, ai mà biết giây tiếp theo lại xảy ra chuyện gì!
Đào Anh Thy ngồi trên mép giường, lại đeo vòng tay vào.
Thực ra, cô muốn đeo cái vòng mà Tư Viễn Hằng tặng cho mình cơ, chỉ là cô biết rõ rằng mình không thể đeo nó.
Không thể để Tư Viễn Hằng biết chuyện này, Tư Hải Minh lại càng không
Cô chỉ muốn lén giấu nó đi…