Chương 913: Tưởng bọn tao sợ à
“Mày chỉ được thế là nhanh.”
“Tiền đến tay, để tạo vui vẻ chút rồi giết cô ta sau cũng không muộn.”
“Được.” Khi người đàn ông giả làm nhân viên vệ sinh chuẩn bị đâm vào cánh tay còn lại của Đào Anh Thy, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến những tiếng ầm cầm: “Cái gì kêu vậy?”
“Hình như là tiếng trực thăng.”
Người đàn ông ngồi ghế lái phụ nghiêng đầu nhìn qua lớp cửa kính, liền nhìn thấy hai chiếc máy bay trực thăng màu đen đang lượn trên không trung.
“Là cảnh sát à?”
“Không giống như là bọn cớm.”
Hành động nhanh như vậy, lại không phải là cảnh sát.
Bọn bắt cóc nhìn về phía Đào Anh Thy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Cô là ai?”
Đào Anh Thy nhìn bọn họ: “Mặc kệ là ai, chúng tao cũng đếch sợ, dù sao thì bọn tao chỉ cần tiền không cần mạng, bây giờ mới hỏi, không phải đã quá muộn rồi à?”
Nghĩ thầm trong lòng, Tư Hải Minh đến nhanh thật!
Lần này không phải là dùng xe đuổi theo, mà dùng hẳn máy bay luôn, đám người này có cánh cũng không bay nổi.
Xem ra trước đây khi Tư Hải Minh bắt cô cũng Xe dừng lại, người đàn ông mặc đồ nhân viên vệ sinh tức giận quát ầm lên: “Ngu ngốc, lúc này mà còn không… dừng xe, mau nổ máy cho tao rốt…”
Chữ cuộc vẫn chưa nói ra đã bị nghẹn ngay yết hầu.
Bởi vì ngay lúc anh ta quay đầu lại, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh nhìn thấy một chiếc trực thăng giống như một đầu chim ưng đáp thẳng xuống trước mặt.
Ba mặt xung quanh đều bị vây kín bởi những chiếc xe màu đen.
Không thể tiến lên, cũng không thể lùi về sau.
Bọn bắt cóc làm nghề trộm cướp hơn nửa đời người chưa từng chứng kiến trận thế rầm rộ như thế này! Trang bị hoàn toàn kém xa!
Tốc độ này, khí thế này, không biết còn tưởng rằng đây là cảnh rượt bắt giữa cảnh sát và tội phạm trong phim!
Con dao nhỏ gác lên cổ Đào Anh Thy: “Mau kêu bọn chúng tránh ra! Nếu không tôi sẽ giết cô!”
“Giết tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn sống.” Đào Anh Thy không chỉ không hoảng sợ, mà còn chọc giận tên bắt cóc.
Bọn cướp chưa từng gặp qua con tin giống như vậy, ngay cả cái chết cũng không sợ! Khiến cho bọn chúng nhất thời luống cuống!
“Làm sao bây giờ? Không thả người chúng ta không sống được đâu!”
“Thả người rồi, chúng ta còn có thể sống được à? Mạng cũng cần, tiền càng cần hơn!” Không hổ là khẩu hiệu quên mạng khi hành động!
Một tay kéo Đào Anh Thy từ trên xe xuống, một tay cầm dao dí vào cổ Đào Anh Thy.
Khi Tư Hải Minh nhìn thấy Đào Anh Thy cả người đẫm máu, đồng tử mắt co rụt lại, vẻ mặt âm lãnh đến rợn người, hơi thở trở nên thô ráp chuẩn bị bạo phát!
Chương Vĩ đứng bên cạnh vội vàng trấn an: “Cô Đào không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là cánh tay bị thương mà thôi.”
Cơ hàm trên gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh khẽ co giật, đôi mắt bao phủ đầy lệ khí âm trầm khủng bố, giống như giây tiếp theo có thể cướp đi mạng sống của bọn bắt cóc!
Cách xa như vậy, nhưng bọn cướp đều bị dọa cho bủn rủn hết tay chân, tay cầm dao cũng run lẩy bẩy.
Đào Anh Thy có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của bọn họ.
Cô đã nói rồi mà, Tư Hải Minh đáng sợ hơn bọn họ nhiều.
Chương Kêu gọi bọn họ đầu hàng: “Thả người ra, các người có thể đi.”