Chương 30: Có người ức hiếp chị à ?
Lúc này Lam Hân đang cúi đầu trả lời tin nhắn
của Cần Hi.
Cần Hi đã đến quảng trường Thời Thượng đợi cô rồi.
Cô cười nhẹ, rồi cất điện thoại vào trong túi.
Cô ngắng mắt lên bỗng thấy một ánh mắt sắc bén .
Tim của Lam Hân, đang đập rất nhanh.
Lục Hạo Thành tại sao lại nhìn cô như thế, tâm
tư của con gái rất nhạy cảm, đối với ánh mắt
của đàn ông mà nói, thì sẽ có vài phần nghi ngờ.
Đôi mắt đen thủy tinh thâm thúy, lúc này đây
đang nhìn cô, đột nhiên có một tia si mê đến
cùng, là do cô nhìn lầm hay là…..
Nhưng cô ổn định lại, khóe môi hơi cười
nói:”Lục tổng, tạm biệt”
Lúc đứng dậy để đi cô mới phát hiện rằng hiện
chỉ còn cô và Lục Hạo Thành.
“Để Cảnh Nghiêu đưa cô về đi.” Vốn dĩ anh
muốn đưa cô về, nhưng lại có nửa phần lo sợ.
Dù sao bây giờ vẫn chưa có thông tin xác định
cô có phải là người mà anh đang tìm hay không.
Nhưng lần này anh có cảm giác rất sâu sắc, là
cái cảm giác mà từ trước đến giờ chưa hề có.
Lam Hân nhanh chóng lắc đầu, từ chối nói:”Lục
tổng, chỗ ở của công ty cách đây không xa, đi
đường cũng chỉ mất có hơn mười phút là đến
rồi, ngày mai gặp lại.”
Nói xong, Lam Hân bước ra ngoài.
Nghe thấy giọng nói ngày mai gặp, Lục Hạo
Thành bồng có một tia mong chờ.
Cái cảm giác này thật sự rất là kỳ diệu, rõ ràng
là một người con gái chỉ mới gặp có một ngày,
anh lại có cảm giác giống như người quen từ lâu.
Giống như cái người mà anh đã đợi từ rất lâu
rồi, cuối cùng cũng trở về bên anh.
Cảm giác này, khiến cho trái tim cô đơn của
anh bây giờ không còn cô đơn nữa.
Lam Hân bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Mộc Tử
Hành vẫn còn ở ngoài chờ Lục Hạo Thành, cô
chào hỏi một câu, rồi đi đến phía thang máy.
Lục Hạo Thành nhanh chóng ra khỏi cửa, cùng
Mộc Tử Hành đi đến một cái thang máy khác.
“Cần Hi!”Lam Hân ra khỏi thang máy, liền nhìn
thấy Cẩn HI đã đứng ở quảng trường Thời Thượng rồi.
Cần Hi thay một bộ quần áo màu trắng, đi một
đôi giày màu trắng, đẹp trai khiến cho người ta
không thể rời mắt.
“Lam Lam” Cần Hi cầm trong tay hai cốc trà
sữa, tay còn lai đút vào túi áo, dáng vẻ cao to,
tỏa sáng như ánh mặt trời.
Nhìn thấy Lam Hân đang tiến đến chỗ anh,
khóe môi anh khẽ cười, làm lộ ra vẻ thâm tình,
ánh mắt si mê.
Anh cũng tiến đến chỗ Lam Hân, đứng trước
mặt Lam Hân, bỗng nhiên, anh cau mày, vẻ
ghét nói:” Lam Lam, có mùi thuốc lá ”
Anh không hút thuốc, cực kì ghét mùi thuốc lá.
Lam Hân xin lỗi rồi cười nhẹ, bất đắc dĩ nói:
“Cần Hi, hết cách rồi, đi một lúc, gió thổi là hét.”
Cần Hi cười cười, nụ cười sủng nịnh, anh cầm
một cốc trà sữa ra đưa cho cô:”Đây, trà sữa vị
ô mai mà chị thích.”
“Cảm ơn” Lam Hân cười nói, lúc nãy uống một
ít rượu, bây giờ lại uống sữa ô mai, có thể át
được vị rượu.
Hai người trên đường trở về phòng ở vừa nói
vừa cười với nhau.
“Lam Lam, ngày đầu tiên đi làm, công việc có
thuận lợi không? Có ai ức hiếp chị không?” Cẩn
Hi uống một ngụm trà sữa, hỏi cô.
Lam Hân cười cười, từng hành động của cô,
vừa tao nhã lại vừa có mọt chút linh động.
“Chị là tổng giám, ai dám ức hiếp chị?” Cô cười đắc ý.
“ỪI Trà sữa vị ô mai này uống rất là ngon.” Cô
cười rồi lại uống một ngụm.
Cần Hi vui vẻ cười đùa, không nói câu nào, ánh
mắt thanh uyễn, lại nhìn thấy áo sơ mi mà trắng
bị dính rượu.
Ánh sáng của ngọn đèn sáng ngọc, lại chiếu
sáng trên con đường đi của họ.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ rôi, trên đường rât
náo nhiệt, có người đi qua bọn họ đều nhìn họ