Chương 1487: Lai lịch của kẻ ám sát
“Ngài Bác Danh là bà nội của anh sao?
Làm sao mà như vậy được? Nếu như bà nội của anh là ngài Bác Danh, thì sao ông nội anh lại không biết chứ?” Chiến Hàn Quân vô cùng kinh ngạc.
Linh Trang suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nghĩ, chưa hẳn là ông nội của anh không biết thân phận thật của bà nội anh”
Chiến Hàn Quân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Linh Trang, nói cho anh những gì mà em biết đi”
Linh Trang cũng biết hiện giờ đang đối với nguy hiểm bị di Mạt Thế không gặp vận rủi như nhà họ Chiến, Linh Trang quyết định nói ra hết những bí mật mà cô đã cất giấu nhiều năm.
“Ngày đó, em lạc đường ở vườn Hương.
Đỉnh. Vô tình xông vào cấm địa của nhà họ Chiến. Ở trong lăng mộ, em nghe được tiếng cãi nhau của bố mẹ an Linh Trang nhớ lại chuyện ngày đó, liền cảm thấy hình như mình lại bắt đầu mơ lại ác mộng.
Cả người co rúm lại, Chiến Hàn Quân cảm nhận được sự bất an của cô, nhanh chóng ôm chặt cô vào trong lòng, trấn an: “Linh Trang à, nếu như không muốn đối mặt thì không cần nói nữa. Không cần phải tự ép mình đâu.”
Linh Trang bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Em nghe thấy tiếng gầm thét của mẹ anh: Em muốn công bố thân phận của mẹ anh, để cho bà ta giao thành quả nghiên cứu của bà ta ra. Bởi vì nguyên nhân chiến tranh đều là do.
bà ta tạo ra, là sinh vật do bà ta phát minh ra làm cho nhiều người bị nhiễm bệnh. Bà ta đang chạy trốn để trốn tránh trách nhiệm, bà †a không xứng làm người.
Cho dù nhiều năm đã trôi qua, Linh Trang vẫn nhớ rõ bộ dạng tranh cãi của Dư Thiên An và Chiến Bá Minh, cô bất chước vẻ bất đắc dĩ của Chiến Bá Minh: “Thiên An, chắc chắn là em nhận nhầm ngư: Mẹ anh chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao mà bà ấy là chuyên gia y khoa mà em muốn tìm được? Hơn nữa, bố em không phải đưa bà ấy từ tiền tuyến tràn đầy khói bụi bom đạn về nhà, mà là vô tình gặp bà ấy ở Thủ đô. Em cũng nói rồi, bố anh là quan trên của Mạt Thế của các anh, ông ấy không có lý nào mà không nhận ra mẹ anh được, đúng không?”
“Bố anh không dám làm bại lộ thân phận của bà ấy, bởi vì thân phận của mẹ anh sẽ làm cho tai họa tràn ngập khắp nơi. Nếu như bọn họ biết được ngài Bác Danh tiếng tăm lừng lẫy ở nhà họ Chiến, thì nhà họ chiến của anh sẽ bị hàng trăm người tấn công…”
“Không thể nào…
Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân và ông.
cụ đang rơi vào im lặng, đột nhiên cười khổ một tiếng mà nói: “Em là vì nghe thấy được đoạn bí mấy đó, nên mới bất ngờ gặp tai họa”
Chiến Hàn Quân vô cùng áy náy mà nói: “Linh Trang, xin lỗi. Anh thay mặt bố mẹ anh xin lỗi em.”
Đối với sự tổn thương mà Chiến Bá Minh và Dư Thiên An đưa đến cho Linh Trang, Linh Trang đã từng không biết dùng cảm xúc như thế nào mà đối mặt. Nhưng giờ cô đã bỏ qua rồi “Em đã từng hận bọn họ, hận bọn họ đã làm khổ đời em. Nhưng mà nghĩ đến bọn họ đã đưa anh đến với cuộc đời này, mới làm cho em gặp được anh, em lại không hận nữa.” Linh Trang mỉm cười ngọt ngào.
Chiến Hàn Quân đau lòng với những nỗi đau mà bố mẹ đã đưa lại cho Linh Trang.
Ông cụ lại thương tiếc cho một Dư Thiên An xinh đẹp tài năng cũng không thể chống lại được bọn đầu trâu mặt ngựa nhà họ Chiến, rõ ràng đã đạt được chân lý, nhưng lại không thể trốn thoát được nhà giam của nhà họ Chiến, cuối cùng chôn thân tại nhà họ Chiến.
Ông cụ vừa trải qua màu đen tang thương, đột nhiên lại xuất hiện tia sáng, hai tay nắm chặt lấy tay vịn ghế sô pha, nói: “Có lẽ ng đã đoán được lai lịch của kẻ ám sát rồi “
Chiến Hàn Quân nói: “A? Là ai ạ?”
Ông cụ nói: “Là hậu nhân của ngài Bác Danh”
Chiến Hàn Quân đã đoán được từ trước, sắc mặt cũng xem như là bình tĩnh.Ông cụ nói: “Trước khi ngài Bác Danh gả cho ông nội của cháu, thực ra bà ta là người có gia đình rồi. Mặc dù ngài Bác Danh xuất thân từ nhà có truyền thống học y, nhưng mà người đàn ông của bà ta lại theo tà đạo. Thành lập các môn phái tà đạo trong giang hồ dùng đầu lâu làm ký hiệu. Tình cảm hai vợ chồng bọn họ ắt hòa hợp, cùng nhau kiếm được một số tiền bẩn. Ông nhớ là bọn họ còn có hai đứa con trai, tính toán thì tuổi tác lớn hơn cháu ba tuổi”