Lọc Truyện

Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 1767: Nghĩ cách

Ông cụ Chiến và vợ chồng Chiến Hàn Quân vui vẻ trêu chọc nhau. Cảnh này khiến Dư Thiên An vô cùng đau đớn, bởi dù bà có cố gắng lấy lòng Chiến Hàn Quân đến đâu, Chiến Hàn Quân vẫn luôn đối xử với bà không mặn cũng không nhạt.

Sau bữa trưa, Dư Thiên An tạm biệt Chiến Hàn Quân, rồi cùng với Chu Mã rời khỏi tòa nhà Ái Nguyệt.

Trên đường trở về vườn Hương Đỉnh, Dư Thiên An chua chát nói: “Hàn Quân thực sự rất tốt với Nghiêm Linh Trang. Nó vừa bóc tôm vừa gắp thức ăn cho cô to, chỉ còn thiếu nước coi cô ta như thú cưng mà nuôi thôi. Cô chỉ cần nó đối xử tốt với cô bằng một phần mười như đối với Nghiêm Linh Trang thì cô đã hạnh phúc lắm rồi”

Chu Mã vẻ mặt bối rối: “Không phải tối hôm qua bọn họ đã cãi nhau sao? Nói Nghiêm Linh Trang muốn bỏ nhà ra đi là nói dối hay sao?”

Dư Thiên An nói: “Cô thấy mắt Nghiêm Linh Trang hơi sưng. Rõ ràng là cô ta đã khóc.”

Vẻ mặt mất mát của Chu Mã hơi ngạc nhiên: “Cô à, hôm nay anh Hàn Quân đối xử với Nghiêm Linh Trang rất tốt, lẽ nào là đang đền tội cho cô ta hay sao?”

Dư Thiên An lập tức tạo nên một màn kịch: “Hẳn là do tối hôm qua Nghiêm Linh Trang đã nhìn thấy cảnh Hàn Quân và cháu hôn nhau, nên đã đến tìm Hàn Quân khóc lóc.

Vì để an ủi cô ta, nên hôm nay Hàn Quân mới đối xử với cô ta tốt như vậy”

Nghĩ về điều đó, cảm giác mất mát trong lòng bà đã giảm đi rất nhiều.

Dư Thiên An khinh thường nói: “Nghiêm Linh Trang đó chỉ có thể giành được sự yêu thích của đàn ông bằng cách khóc lóc, làm loạn hay treo cổ tự tử. Tuy nhiên, cách này dùng một lần thì có thể có hiệu quả, nhưng nếu sử dụng nhiều lần Hàn Quân chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán”

Sau khi nói, Dư Thiên An nhìn Chu Mã ánh mắt thâm sâu Chu Mã hiểu ra: “Cô, đừng lo lắng, cháu nhất định phải tìm cơ hội gần gũi với anh Hàn Quân. Tạo ra nhiều chuyện khiến bọn họ hiểu lâm nhau hơn nữ”

Dư Thiên An nói: “Ừm”

Tòa nhà Ái Nguyệt.

Khi ông cụ Chiến và Chiến Hàn Quân đang chơi cờ, Linh Trang xách giỏ ra vườn và nhổ một ít cỏ để cho thỏ cưng ăn.

Ông cụ Chiến nhân cơ hội nói chuyện với Chiến Hàn Quân.

“Hàn Quân, ông nội cháu cũng đã lớn tuổi, nhưng suốt ngày phải lo lắng chuyện nhà họ.

Dư. Nhất là cậu với mẹ của cháu đều không phải dạng biết thân biết phận, làm cho nhà họ Dư chia năm xẻ bảy, khiến cho ông ta sưng đầu bể trán. Hay là cháu ra mặt giúp đỡ ông ta chút, khuyên ngăn bà Dư và Nghiêm Mặc Hàn Ngọc quay về nhà họ Dư…”

Chiến Hàn Quân xoay xoay quân cờ kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh, anh lấm bẩm: “Đều là do ông ta không biết cách dạy dỗ, tự làm tự chịu.”

Ông cụ nhướng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Ông không tin, cháu lại nỡ lòng để ông cụ đó cô đơn đâu khổ đi đến cuối cuộc đời hay sao?”

Chiến Hàn Quân ném quân cờ sang một bên thở dài: “Cởi chuông phải tìm người thắt chuông. Để bà Dư quay lại thì Dư Sinh phải ra mặt. Để chị cả quay về thì Dư Nhân phải thành tâm”

Ông cụ Chiến nói: “Ông không biết Dư Nhân thế nào. Nhưng Dư Sinh thì đang vô cùng mong chờ bà Dư quay lại. Cậu ta cũng nhiều lần đến nhà họ Nghiêm hạ giọng cầu xin, mà bà Dư vẫn không có động thái gì.”

Nói đến đây, ông cụ Chiến đột nhiên thở dài đồng cảm: “Ồ, một khi phụ nữ trở nên tuyệt tình, thì họ thực sự còn cứng rắn hơn đàn ông”

Chiến Hàn Quân hơi sững sờ. Nhớ đến năm đó bà Bác Danh rời bỏ ông, đến mợ rời bỏ cậu, Chiến Hàn Quân đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng.

Linh Trang không bao giờ được học bọn họ mà bỏ rơi anh.

Ông cụ Chiến lại nói: “Hàn Quân, cháu đầu óc linh hoạt, giúp Dư Sinh nghĩ ra cách nào đó, có thể theo đuổi lại bà Dư. bà Dư dù sao cũng là con gái, lang thang bên ngoài rốt cuộc cũng không phải là đích đến cuối cùng” “

Một lời chế nhạo buột ra từ cố họng Chiến Hàn Quân.

“Đó là bởi vì ông ta tự làm điều ác không thể dung thứ”

Tuy nhiên, Chiến Hàn Quân vần giúp Dư Sinh nghĩ cách: “Mợ hướng đến là tình yêu duy nhất đến hết cuộc đời, nếu như cậu muốn theo đuổi lại mợ, cậu nhất định phải từ bỏ thói phong hoa tuyết nguyệt”

Ông cụ Chiến sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Ồ, chuyện này khó làm quá. Cô Tú Hòa đã ở bên cậu cháu lâu như vậy, cũng coi như là vợ hờ. Cậu cháu sao có thể bỏ rơi cô ấy được?”

Chiến Hàn Quân nói: “Nếu cậu ấy vừa ăn bát vừa nhìn nồi, đừng bao giờ mong mợ về nhà”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT