Chương 1824: Thăng nhãi ranh này, mày có biết ai mới là bố ruột của mình không vậy?
Chiến Hàn Quân làm sao có thể để cô đi giúp đỡ Dư Nhân chứ, Dư Nhân đối với Linh Trang vẫn sống chết không buông, nếu như Linh Trang giúp anh ta, lòng cảm kích của anh ta đối với cô có thể sẽ trở thành sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Chiến Hàn Quân giữ chặt tay Linh Trang nói: “Linh Trang, em ngồi xuống đây đi. Để anh đi giúp đỡ anh ta”
Linh Trang nghỉ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân, trong lòng của cô, bế con nít căn bản không phản là sở trường của đàn ông. Cô nghỉ ngờ hỏi: “Anh Chiến, anh có thế không?”
Chiến Hàn Quân cười trừ nhắc nhở cô: “Em đừng quên, Quốc Việt là ai chăm sóc từ nhỏ đến lớn”
Linh Trang cười nhẹ nhàng: “Đi đi”
Chiến Hàn Quân vừa đi vào trong sân vườn liền nhìn nhìn thấy Dư Nhân mồ hôi nhễ nhại tràn mệt mỏi, động tác cứng nhắc giống như thây ma, không biết nên bế con trai như thế nào.
Anh nhàn nhã đi đến trước mặt Dư Nhân, lạnh lùng nói: “Đưa đứa bé cho tôi bế đi!”
Dư Nhân trừng mắt nhìn anh, nói: “Đây là con trai của tôi. Tôi còn không thể bế nó. Anh nghĩ rằng anh có thể không?”
Chiến Hàn Quân khinh bỉ nói: “Anh nói cũng có lý”
Sau đó không để ý đến việc Dư Nhân phản đối, cố chấp ôm lấy đứa bé từ trong tay anh ta.
Anh một tay ôm đứa bé ấy, tay kia nhẹ nhàng nâng đứa bé lên sau lưng. Thoạt nhìn thấy rất dễ nhàng, “Bé Quốc, để dượng đưa con đi uống sữa nha.
Bé Quốc cuối cùng cũng được giải thoát khỏi tư thế bị trói buộc, tiếng khóc của bé cũng từ từ nhỏ lại và nín khóc.
Dư Nhân nhìn ngạc nhiên nhìn con trai mình, cuối cùng nói một câu: “Thãng nhãi ranh này, con có biết ai mới là bố ruột của mình không vậy”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn anh ta: “Với tư cách là bố ruột của con trai mình, con trai cũng đã chín tháng rồi mà còn không biết bế, không biết lý do vì sao con lại khóc rống lên.
Dư Nhân, trên mặt anh viết hai chữ: Thất bại.
Anh thất bại như vậy, còn cố gắng theo đuổi Linh Trang nhà tôi nữa không? Linh Trang nhà chúng tôi thật công nhân là đã được tôi chăm sóc thành một cô công chúa yêu kiều như chú chim hỉ tước rồi. Nên làm phiền anh trước khi thích cô ấy thì phải động não trước một chút, hai người không hợp nhau đâu”
Dư Nhân bị tức nghẹn không nói lên lời.
Anh là cậu chủ lớn được nuông chiều từ bé. Tất cả mọi việc trong nhà đều không biết làm. Khẳng định không thể chăm sóc Linh Trang.
Dư Nhân lẩm bẩm nói: “Không biết làm việc nhà thì có làm sao đâu? Chỉ cần có tiên, gia đình có thể thuê bảo mẫu. Mười người không đủ thì một trăm người, chẳng lẽ lại không thể chăm sóc được cho Linh Trang?”
Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang nhà tôi không thích trong nhà thuê bảo mẫu”
Dư Nhân há hốc mồm.
“Anh làm sao có thể trải qua những năm này?” Dư Nhân bỗng nhiên có chút đồng tình với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân kiêu ngạo nói: “Kể từ ngày tôi gặp được Linh Trang, tôi đã dọn đi khỏi biệt thự Ngọc Bích, thoát khỏi cuộc sống đi bước nào bước đấy có người hầu hạ. Giống như những người bình thường, tự lục cánh sinh”
Anh liếc nhìn Du Nhân mỉa mai nói: “Không giống như anh, sống đến nửa đời người, sau lưng còn phải có người hầu kẻ hạ đi theo.
Dư Nhân _ Người hầu đem đặt sữa bột, bình sữa, nước nóng và các bộ đồ ăn khác của bé Quốc lên trên chiếc bàn gỗ trong gian nhà gỗ trong sân, Chiến Hàn Quân liền bế theo bé Quốc đi qua.
“Dư Nhân, pha sữa đi”
Dư Nhân nhìn qua những món đồ trên bàn, không biết nên bắt tay làm từ đâu.
Chiến Hàn Quân từ từ chỉ đạo từng bước một: “Mở bình sữa ra, cho 200 ml nước ấm vào trước, sau đó lấy bốn thìa sữa bột cho vào trong”
Dư Nhân vô cùng chán ghét thái độ cao.
cao tại thượng này của Chiến Hàn Quân. Vì vậy cố tình không tuân theo trình tự của Chiến Hàn Quân, cho sữa bột vào trước, sau đó mới cho nước.
Nhưng mà đến khi cho nước vào, anh ta mới phát hiện bây giờ có sữa bột bên trong, căn bản không có cách nào rót đúng 200 ml nước vào trong bình được.
Chiến Hàn Quân im lặng liếc nhìn anh ta: “Thành việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều.”