Chương 1967: Chúng ta ly hôn đi
Trong đại sảnh biệt vườn của tòa nhà thứ hai.
Chiến Đình Lê uy nghiêm ngồi trên sofa. Bây giờ ông ta cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc xen lẫn tóc đen, trông có chút già nua.
May mắn thay, thân thể ông ta vẫn còn khỏe mạnh. Cặp kính đó giúp ông ta trở nên lịch lãm hơn.
Trong đại sảnh, vài phụ nữ đã đứng chờ sẵn. Vào lúc này, người vợ đầu của ông ta- bà hai, mặt lạnh như băng, nhìn ông ta đầy oán hận.
“Ông Lê, đây là có ý gì? Ông muốn để tất cả bọn họ vào đây sao?”
Chiến Đình Lê nhìn người vợ đầu của mình, tuy không có nhiều tình cảm với người phụ nữ này nhưng ông ta phải công nhận bà là một người xuất sắc, thanh lịch và đứng đắn. Bà đã ở bên cạnh ông ta mấy chục năm nay, cũng biết quán xuyến nhà cửa.
Bà hai vô cùng tức giận: “Haha, Quốc Việt chỉ là một đứa trẻ. Nó quyết định như vậy chỉ vì không muốn dính líu đến những chuyện nhơ nhớp và bẩn thỉu trong cái nhà này thôi”
Lúc này, những người vợ khác của Chiến Đình Lê quyết tâm hợp lực chống lại người vợ đầu: “Chị Hai, chúng tôi ở bên cạnh ông ấy bao nhiêu năm, công lao đóng góp cho cái nhà này so với chị thì cũng không ít hơn bao nhiêu. Bây giờ những điều tiện nghi đều bị chị chiếm hết. Khó khăn lắm chúng tôi mới có ngày được hưởng phúc, chị đừng làm khó chúng tôi chứ? Phụ nữ hà tất gì lại đi làm khó nhau như vậy. “
Bốp…
Bà Hai vung tay tát người vợ lẻ ngạo mạn một bạt tai.
“Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng”
Người vợ lẽ họ Dương, tên Anh. Dù đã ngoài năm mươi nhưng nhìn vẫn còn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Bị ăn một cái tát, bà ta liền oán trách Chiến Đình Lê với đôi mắt đẫm lệ: “Ông xem, tính khí của chị ấy quá dữ dội. Chị ta không chịu sống chung với chị em chúng tôi như vậy. Tôi nghĩ chúng ta vẫn đưa bọn trẻ ra ngoài chung sống thì hơn”
Những người vợ còn lại nhất trí gật đầu, chua xót nói: “Chị hai nói đúng lắm, biệt thự Ngọc Bích này nào phải là chỗ để chúng ta dung thân chứ!”
Nói xong, bọn họ liền giả vờ muốn đi.
Mong ước lớn nhất của Chiến Đình Lê trong cuộc đời này chính là có nhiều vợ, con cái đầy nhà. Để ông ta được hết cái phúc của con người, để cho tất cả con cái của ông ta được nương vui dưới gối của cha mẹ. Giờ thấy bà hai càn quấy suýt chút nữa hủy hoại công sức của mình, lập tức khí giận liền bốc lên ngút trời.
Ông ta đứng dậy chỉ vào mặt bà hai, tức giận nói: “Trần Hiền, bà đừng quá đáng. Tôi cảnh cáo bà, nếu như bà còn muốn ở trong nhà này thì phải biết thân biết phận một chút.
Sau này bà còn dám làm vậy với những người khác, đừng trách tôi cạn tình cạn nghĩa.”
Bà hai là người tính khí mạnh mẽ, lập tức ưỡn người, vỗ ngực gầm lên: “Chiến Đình Lê, đừng quên số tài sản này một nửa là của tôi, nếu ông còn dám giữ bọn họ trong cái nhà này, vậy chúng ta sẽ ly hôn. Ngày mai chúng ta sẽ ly hôn.”
“Bà..” Chiến Đình Lê tức đến hộc máu.
Lúc này, Chiến Đình Lê mới nhớ ra một điều: Ông cụ Chiến vì muốn con cháu sau này có hình ảnh đẹp trước mắt người ngoài, nên đã cố tình gia tăng quyền lực của người vợ đầu tiên. Một trong số đó là tài sản của mỗi gia đình đều thuộc sở hữu chung của vợ và chồng.
Nếu ông ta và bà hai ly hôn, có nghĩa là một nửa tài sản sẽ bị bà hai lấy đi.
Bà hai nhìn Chiến Đình Lê một cách ngạo nghễ, uy hiếp: “Thế nào, ông không nỡ ly hôn sao?”