Chương 242:
“Hiểu Phong à, mẹ thực sự xin lỗi con, mẹ cũng không muốn bỏ rơi con đâu, nhưng hội chứng lo sợ của mẹ ngày càng nghiêm trọng, mẹ sợ mình sẽ làm tổn thương con. Vì thế mẹ quyết định sẽ ra đi sớm”
Khi đó anh không lớn không nhỏ, đang trong thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ.
Anh ta là học sinh ngỗ ngược nhất trong trường, anh ta trốn học, đánh nhau. Người khác chỉ coi anh là một cậu bé hư, tuy nhiên chẳng có ai biết anh ta muốn dùng cách này để thu hút sự quan tâm của ba mẹ.
Lúc ấy ba anh ta trăng hoa ở bên ngoài, mỗi ngày kẻ thứ ba đều gọi điện thoại cho mẹ anh ta và nói những lời lẽ kích thích đế chọc mẹ anh ta tức giận.
Người mẹ dịu dàng, hiền lành không chịu nổi cú sốc nữa nên đã mắc chứng lo sợ và trầm cảm nghiêm trọng.
Sức khỏe của mẹ trở nên rất tồi tệ mà tính cách cũng hết sức kỳ lạ.
Anh ta tưởng rằng mẹ nói: “Ra đi trước” là bỏ nhà trốn đi giống như anh ta Lại không ngờ răng, mẹ để lại cho anh ta một bức di thư, sau đó chọn cách nhảy lầu tự sát.
“Thanh Du, họ đã ép chết mẹ của tôi. Mấy năm qua mỗi khi bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, tôi đều căm hận nhà họ Bạch” Bạch Hiểu Phong nhẹ nhàng nói.
Dường như đang nói về sự việc nào đó không liên quan đến mình.
Lạc Thanh Du vốn dĩ muốn trở về nhanh để nấu cơm cho Thanh An, nhưng vì lời bộc bạch đột ngột của Bạch Hiểu Phong khiến cô trở nên bối rối.
Nhìn thấy người đàn ông cười nói suốt ngày, giờ phút này lại cuộn tròn trên ghế giống như một con mèo, Lạc Thanh Du cảm thấy không đành lòng.
“Hiểu Phong, nếu như làm gì đó có thể khiến nỗi đau của anh vơi bớt, vậy thì anh hãy làm đi. Chẳng qua là, anh phải nhớ kỹ rằng đừng để thù hận che mờ lương tâm của anh”
Bạch Hiểu Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ vì tiền mà hại ai hết.
Tôi chỉ cảm thấy khi ba tôi chưa thành lập tập đoàn Bạch thị, những ngày tháng ba mẹ chúng tôi còn nghèo và thiếu nợ người khác, chúng tôi hạnh phúc biết bao”
“Tôi chỉ muốn Bạch thị trở về như lúc trước, khiến ba tôi trắng tay. Tôi muốn ông ta nhận ra rằng khi ông ta mất hết tất cả, còn ai tình nguyện muốn đi theo ông ta?”
“Tôi muốn thức tỉnh lương tâm của bố tôi để ông ta có thể sám hối trước mộ của mẹ tôi…
Lạc Thanh Du thở dài.
Tuổi thơ bất hạnh phải dùng cả đời để bù đắp.
“Thanh Du à, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, bất lực.
Lạc Thanh Du cảm thấy rất mệt mỏi: “Nhưng tôi làm thế nào để giúp anh?”
“Bên cạnh tôi không có người nào đáng tin cậy. Sau khi tôi vào tập đoàn Bạch thị, người phụ nữ đó đã gài tai mắt của bà ta khắp xung quanh tôi, tôi cần người bạn có thể tin tưởng”
Sắc mặt Lạc Thanh Du ngưng trọng, cô gật đầu. quần
“Được rồi, có lẽ tôi không thể giúp anh báo thù. Tuy nhiên, tôi sẽ là người bạn khiến anh tin tưởng nhất, lắng nghe anh tâm sự”
Bạch Hiểu Phong nhìn cô rồi nặn ra một nụ cười: “Thanh Du, ngày mai cô hãy đến làm trợ lý cho tôi”
“Ừm”
Khi Lạc Thanh Du về đến Vân Đình Phong đã hơn mười hai giờ tối.
Mở cửa ra, bên trong tối đen như mực.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!