Chương 347
“Nếu tôi không muốn thì sao? Lạc Thanh Du bày ra thái độ sống chưa chắc gì hạnh phúc chết chưa chắc đã đau đớn, thấy chết không sợ nhìn chằm chằm anh.
Bàn tay anh buông xuống mái tóc đen dài của cô, chăm chút từng sợi một cách nghiêm túc, như thể anh đang đối xử với một bảo vật quý hiếm.
Lạc Thanh Du nhớ tới lần trước anh kéo tóc cô khiến da đầu cô tê dại, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vuốt, mái tóc nối dài bồng bềnh xõa ra Sau đó anh như một đứa trẻ con, liên tục vuốt từng sợi tóc đã được nối của cô.
Lạc Thanh Du hoảng sợ đau: “Cậu Quân, cái này rất đắt tiền.”
Chiến Hàn Quân khẽ nói: “Cùng anh ta ở một chỗ, mỗi ngày đều phải hóa trang, cô không thấy mệt sao?”
“Tôi thấy vui vẻ” Lạc Thanh Du đáp lại đơn giản rõ ràng.
“Thích anh ấy nhiêu như vậy sao?”
Lạc Thanh Du ngẩn người.
Đôi mắt cô chợt mờ đi.
Trái tìm cô đều bị hình bóng anh lấp đầy suốt hai kiếp.
Lúc trước, giống như một chú chó pug, anh chỉ cần mỉm cười với cô, vẫy tay, cô liền lắc đuôi chạy đến.
Chưa bao giờ nghĩ tới, nhân phẩm và mạng sống của người con gái đáng giá hơn tình yêu.
May mắn thay, dưới sự thờ ơ và đả kích của anh, cô mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.
Một lần nữa làm người.
“Hả?” Đợi phản ứng của cô hồi lâu cũng không thấy, cổ họng anh thốt ra một tiếng bất mãn.
Lạc Thanh Du tức giận nhìn anh chăm chẩm: “Tôi thích ai không phải chuyện của anh”
“Liên quan đến con tôi, cô còn nói không phải việc của tôi à?”
Lạc Thanh Du chán nản.
Người đàn ông này từ khi nào lại trở nên vô lại như vậy?
“Đúng vậy, tôi thích anh ấy” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy thách thức.
Chiến Hàn Quân rút ra một tia chế giễu: “Cô thử nói xem, hôm nay anh ấy nhìn thấy cô cùng tôi ở chung chỗ, sẽ còn cần cô sao?”
Lạc Thanh Du nói: “Anh ấy biết tôi đã có con, đã ly hôn, đương nhiên không quan tâm tôi bị chó điên căn một phát”
Chiến Hàn Quân bóp miệng cô: “Miệng nhỏ rất lanh lợi nha? Gọi tôi là chó à?2”
“Gọi chó là còn coi trọng anh đó.”
“Hừ..” Anh dùng sức, khó miệng Lạc Thanh Du buộc phải mở ra.
Một tay khác, anh từ trong ngăn kéo lấy ra một ống kim tiêm chứa đầy chất lỏng, lắc ở trước mắt Lạc Thanh Du, lạnh lùng nói: “Cô biết đây là gì không?”
“Anh muốn làm gì tôi?” Lạc Thanh Du muốn đứng dậy, nhưng một cánh tay của anh đã vòng qua giữ cô lại, sức lực của cô như mất hết, giấy giụa hồi lâu cũng vô ích.
“Virus HIV”
Lạc Thanh Du tái mặt: “Anh điên rồi à?”
Chiến Hàn Quân đút chất lỏng từ kim tiêm vào miệng cô, nhưng Lạc Thanh Du không nuốt xuống cũng không phun ra được, nước mắt nghẹn ngào.
Chỉ có thể hung dữ nhìn anh chăm chằm.
Anh lại cầm tách trà trên bàn cạnh giường và rót vào miệng cô. Sau đó bàn tay to đạp sau ót của cô, nghe được tiếng nuốt nước, Lạc Thanh Du nuốt hết chất lỏng trong miệng vào bụng.
Nghĩ mình có thể sẽ mắc phải một căn bệnh quái ác, Lạc Thanh Du phát điên.
Không biết sức mạnh từ đâu mà ra, nắm chặt tay, liều mạng đập vào ngực Chiến Hàn Quân.
“Đồ khốn nạn, anh sao có thể bắt nạt tôi chứ.”
€ô đau lòng khóc lớn: “Tôi muốn giết anh..”
Chiến Hàn Quân yên lặng nhìn cô, sức lực của con mèo hoang nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng những gì cô nói khiến trái tim anh như rơi vào hầm băng.
“Từ nay về sau, cô không được đụng vào người đàn ông khác nữa” Anh lạnh lùng nói.