Chương 40:
Chỉ là một đoạn tình cảm qua đường đối với anh sao?
Mấy năm nay, mẹ của cô vẫn có thân phận là tình nhân mà ba cô nuôi bên ngoài, những ngày tháng đó vô cùng cực khổ, không có ai có thể rõ hơn cô, cô làm sao mà vượt qua được những đau khổ đó.
Càng huống hồ, bên cạnh cô còn có Dương Dương.
Cô làm sao mà có thể mở miệng nói với anh chuyện đáng xấu hổ năm năm trước.
Sau khi tranh đấu một hồi, Cố Hoan thẳng lưng lên, hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt trong veo nhìn vào gương mặt anh tuần của anh…
“Không làm.”
Hai chữ đơn giản như vậy hóa ra nói ra lại khó đến thế.
Dường như sớm đã dự liệu được cô sẽ từ chói, Bắc Minh Mặc không giận không cười, gương mặt bình tĩnh không có chút cảm xúc nào, che giấu tâm trạng không có chút sơ: hở nào.
Cô nhàn nhạt nhìn anh một cái, tiếp tục nói, “Bắc Minh Mặc, tôi là thư ký mà ba anh mời tới, đừng có mơ làm gì đó với tôi! Tôi nói cho anh biết, tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện! Anh muốn tìm ai làm tình nhân thì đó là chuyện của nhà anh, nhưng đừng có mà nhiễm chỉ đến tôi.”
“Nhiễm chỉ?” Bắc Minh Mặc nhướn mày, một tia xấu xa lóe lên trong mắt anh, “Cố Hoan, em hiểu nhiễm chỉ nghĩa là gì không?”
Cảm thấy ngữ khí của anh không đúng, Cố Hoan bĩu môi, lúng túng nói: “Đừng có chơi chữ với tôi! Tóm lại, chủ tịch Bắc Minh Mặc, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không báo cáo với ba anh, tôi sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra, hi vọng lần sau anh sẽ không làm ra những chuyện hoang đường như vậy nữa! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt, chủ tịch đại nhân.”
Có ý dùng với giọng điệu trên công ty, sợ anh tiếp tục làm khó cô nên nhanh chóng quay người rời đi.
Cô vừa nắm lấy chốt cửa thì giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Mặc vang lên.
“Đánh cược một ván, thế nào?”
Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên khiến trái tim cô đập loạn xạ.
Cô dừng chân lại, miễn cưỡng hỏi: “Cược gì?”
“Cược trong vòng một tuần em sẽ chủ động trèo lên giường của anh.”
Lần này, anh cố ý nhắn mạnh hai chữ chủ động.
Cả người cô run lên! Mạnh mẽ quay người lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh cong môi lên, trên gương mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm có.
Cô sững sờ, không ngờ nụ cười của người đàn ông này lại quyến rũ đến vậy, nụ cười càng tôn lên vẻ đẹp trai của anh.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc vì nụ cười là một nụ cười xấu xa.
Nó giống như một bông hoa ăn thịt người, chỉ cần bạn vô tình say mê nụ cười của nó thì hậu quả mà bạn phải chịu sẽ vô cùng khủng khiếp…
Sống lưng Cố Hoan lạnh toát. Mím chặt môi không dám lên tiếng.
“Sao vậy? Sợ à?” Anh cười nói, “Nếu như em thắng, anh có cách khiến em không cần thực hiện ước định kia với ba anh nữa, em có thể rời khỏi Bắc Minh, hơn nữa, anh sẽ bồi thường cho em một khoản tiền lớn…”
Anh đã biết được việc cô phải báo cáo tình hình của anh với ba anh. Nếu như cô ấy không tự nguyện thì điều mà cô ấy khát vọng chính là tự do.
Chưa đợi anh nói hết, Cố Hoan đã lập tức lên tiếng, “Được.”
“Hahaha.” Anh trầm giọng cười, “Cố Hoan, hình như em có tự tin em sẽ thắng?”
Cả người cô cứng lại, hít sâu một hơi, dũng cảm đối diện với ánh mắt của anh, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên! Tôi tin anh sẽ không dùng những thủ đoạn bản thỉu để khuất phục tôi, vì thế, tôi nhát định sẽ thắng.”
Trên thực tế, cô biết một người kiêu ngạo như Bắc Minh Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ thuốc cô như Lý Đỉnh Thành đã làm. Vì làm như vậy thì anh chẳng khác nào coi thường chính bản thân mình.
Bắc Minh Mặc nhìn cô bằng ánh mắt tán đồng, đôi môi xinh đẹp nhếch lên, cười nhẹ một cái, “Rất tốt. Có Hoan, anh đang rất nóng lòng muốn xem bộ dạng thua cuộc của em.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!