Chương 59:
Giọng nói của Bạch Mộ Tây vang lên từ phía sau, “Bắc Minh nhị, người phụ nữ này rốt cục có yêu thuật gì, cậu bằng lòng giữ chặt cô ấy như vậy cũng không thèm đến thăm chị dâu?”
Bắc Minh Mặc dừng chân lại, sắc mặt u ám, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, “Lão Bạch, hình như cậu gần đây không vừa lòng với tôi.”
Bạch Mộ Tây mím môi cười: “Thế sao? Từ khi cậu xảy ra tai nạn, cậu bỏ mặc chị dâu, đi ôm người phụ nữ khác chăng hoa, Bắc Minh nhị, từ khi nào mà cậu thay đổi như vậy?”
“Hehe, chị dâu? Ai là chị dâu?” Cố Hoan thò đầu ra từ vòng tay Bắc Minh Mặc, dùng đôi mắt mơ hồ nhìn Bạch Mộ Tây, cười ngốc nghéch.
Bạch Mộ Tây nhìn Bắc Minh Mặc, sắc mặt cũng không tốt lắm, định nói gì đó nhưng bị ánh mắt hung dữ của Bắc Minh Mặc cắt đút.
“Lão Bạch, chú ý lời nói của cậu, tôi chưa từng nói sẽ cưới cô ấy. Hơn nữa, chuyện của tôi, chưa đến lượt cậu quản.”
Bắc Minh Mặc nói xong thì ôm Có Hoan rời đi…
Đằng sau vang lên giọng nói không bằng lòng của Bạch Mộ Tây: “Bắc Minh nhị, bất kể cậu có thừa nhận hay không, chị ấy mãi mãi là chị dâu trong lòng tôi…”
Bắc Minh Mặc ôm chặt Có Hoan rời khỏi quán bar.
“Ưm, a a a, tôi vẫn muốn uống…” Cố Hoan lảo đảo, vừa nâc vừa nói.
Trên trán Bắc Minh Mặc lắm tắm mồ hôi, ôm chặt người phụ nữ không an phận trong lòng.
Anh không ngờ rằng tửu lượng của Có Hoan lại kém như: vậy.
Với cái chân đang bị thương của mình, anh bây giờ không biết ai mới là nạng của ai.
Chuyện tối hôm nay, có lẽ đến đây là một sai lầm.
Hình Hỏa lái xe từ bên đường qua, xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Bắc Minh Mặc, “Ông chủ.”
“Ò, hahaha, là anh trai Hỏa…” Cố Hoan nhìn thấy Hình Hỏa như nhìn thấy người thân, sự nhiệt tình này ngay cả Hình Hỏa cũng bị dọa một phen.
Hai từ anh trai đó….khiến Hình Hỏa toát mô hôi, nghĩ đến tửu lượng của Cố Hoan quả thật lợi hại.
Sắc mặt Bắc Minh Mặc trầm xuống, lông mày nhíu chặt lại, “Cố Hoan, điên đủ chưa?”
Vừa dứt lời thì anh nhét Cố Hoan vào xe một cách không thương tiếc.
“Ừm…tôi vẫn muốn uống..” Rõ ràng là người phụ nữ này không can tâm và vẫn muốn bò ra ngoài.
Anh nhanh chóng ngồi vào xe, chặn đường ra của Cố Hoan.
Hình Hỏa nhanh chóng thay ông chủ đóng cửa xe lại, sau đó trở về ghế lái xe, khởi động động cơ, chiếc xe nhanh chóng lao vào màn đêm.
Dọc đường, trong xe vẫn vô cùng ồn ào.
“Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn…” Cố Hoan cau mày, văn vẹo thân hình của mình.
Hình Hỏa ngồi lái xe ở phía trước sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Sắc mặt vốn đã u ám của Bắc Minh Mặc giờ đây lại càng thêm u ám.
Đường gân xanh lờ mờ hiện lên mặt.
Có Hoan cười hihi, trong đầu dần dần mắt đi ý thức.
Sau khi say rượu, cô dường như muốn trút hết những phiền não ra ngoài, “Bắc Minh Mặc, anh là đồ khốn nạn nhất thế giới! Tai nạn giao thông làm tàn một chân anh đúng là đáng đời…ợ…”
Lại một tiếng nắc nữa vang lên.
Hình Hỏa nghe xong lại rùng mình, muốn chạy đến bịt miệng Cố Hoan lại nhưng lại không dám.
Cố Hoan không dễ dàng mới lấy lại sức, hét lớn: “Đáng đời….đáng nhẽ làm phế luôn chân thứ ba của anh…khốn Ả.
Chân thứ ba?
Hình Hỏa có gắng kiềm chê.
Vị tiểu thư Cố Hoan này thật là to gan. Hình Hỏa cẩn thận nhìn sắc mặt của Bắc Minh Mặc qua gương chiều hậu, sợ đến nỗi toát mồ hôi hột.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!