Một gương mặt tuấn tú chỉ trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch.
Anh nhận ra được, đứa trẻ trong ảnh không ai khác chính là Mộ Dịch Thần!
“Mau tra ra địa chỉ mạng của thư điện tử này.”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng ra lệnh.
Ánh mắt anh nhìn vào trong ảnh, chỉ thấy Mộ Dịch Thần bị trói hai tay, thân hình bị treo ngược lên, lơ lững giữa không trung, mặc dù chỉ chụp nửa người trên của cậu, ảnh rất mờ vì thiếu sáng, nhưng có thể thấy rõ được trên cơ thể cậu đầy những vết roi.
Áo đồng phục trắng của học sinh đã nhuốm đỏ màu của máu, rác nát không còn hình dạng nữa rồi, chói mắt nhất là vết thương ở phần bụng, vết hằn của lằn roi sâu đến ghê người, máu thịt lẫn lộn!
Cũng không biết cậu đã bị quất bao nhiêu roi, nhưng thương tích đã kín khắp người rồi.
Đến tột cùng là đã phải chịu hành hạ tàn bạo đến mức độ nào mới có thể tạo ra thương tổn như vậy?
Mái tóc đã rối bù, dính bết máu, ánh mắt khép hờ bị tóc mái che đi.
Mặc dù trông thảm thương như vậy nhưng khí chất lạnh lùng ưu nhã của cậu cũng không hề bị giảm sút, sắc mặt vẫn duy trì được dáng vẻ bình tĩnh.
Cố gắng chịu đựng sự đau đớn này.
Máu me khắp người, nhưng nhất định không biểu lộ một chút bộ dáng yếu ớt gì, thậm chí là một tia đau đớn trong ánh mắt cũng không có.
Khóe môi hơi cong biểu lộ sự quật cường, không chịu khuất nhục.
Mặc cho bị hành hạ cũng nhất nhất biểu lộ ra khí thế của một bậc vương giả!
Mộ Dịch Thần từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy cả.
Cho dù từng ở trong trại huấn luyện của bộ đội đặc chủng, cũng chưa phải chịu sự tra tấn kinh khủng tới như vậy.
Rốt cuộc là ai mà lại có lòng dạ độc ác như vậy?
Chết tiệt!
Mộ Nhã Triết nện một đấm xuống mặt bàn, bàn gỗ bị lực đấm của anh mà bị nứt ra vài đường.
…
Công ty Nhạc Trí.
Cung Kiệt ngồi ở trong phòng làm việc, nhưng trong lòng thầm cảm thấy thán phục.
Phòng làm việc của thằng nhóc này thật sự rất tiến bộ.
Khó tin được, một cái công ty mà nửa năm trước còn kề cận bờ vực phá sản.
Ngày trước lúc thu mua công ty này còn cho Vân Thiên Hữu đứng tên, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời vui đùa, thậm chí còn ôm tâm tình xem trò hay, thấy người gặp họa.
Thứ nhất, Tập đoàn Cự Phong muốn thử xem năng lực của thằng nhóc này như thế nào, khi đối mặt với “đống phế thải” này sẽ có thái độ ra sao và cậu sẽ làm thế nào để vực dậy công ty.
Thứ hai, cũng là muốn rèn luyện cái gọi là “tuổi trẻ ngạo khí” của cậu.
Nhưng đến tận lúc này, chính mắt anh ta nhìn thấy công ty đồ chơi Nhạc Trí mới mấy năm trước đang cận kề bờ vực phá sản, bây giờ lại biến hóa nhanh chóng, trở thành công ty hàng đầu về các hạng mục cung cấp nguyên liệu và sản xuất đồ chơi.
Điều này dùng một từ năng lực khó có thể mà miêu tả được.
Phải là kỳ tích mới đúng.
Nếu không phải anh ta tận mắt nhìn thấy, thì có lẽ có cho tiền anh ta cũng không thể tin được rằng, một đứa trẻ lại có thể có khả năng đáng sợ như vậy, giống như cậu ta có phép thuật vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!