Mộ Nhã Triết hơi nhếch môi, nói: "Lời này nói ra không phải là rất bất công sao? Anh cũng đâu phải là hoàng đế, đâu có năm thê bảy thiếp, tình cảm của anh chỉ có thể cho một người mà thôi! Làm gì có nhiều hay ít?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười không dừng lại được!
Anh đây là đang tâm tình sao?
Cô nhìn khóe môi lạnh nhạt của anh, cảm giác như vì một câu nói này mà anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Vân Thi Thi bỗng nhiên ôm lấy anh, nhào vào trong lòng anh, chôn khuôn mặt xinh đẹp trong lồng ngực của anh, có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi! Là em đã quá hẹp hòi rồi! Chỉ vì một việc nhỏ nhặt mà đi tính toán chi li với anh!"
Vừa nói, cô vừa cọ xát trong ngực anh, giống hệt như một chú mèo lười biếng vậy.
"Em sẽ không tức giận, cũng sẽ không hẹp hòi như thế nữa!"
"Anh thích em lòng dạ hẹp hòi như thế đấy!"
Mộ Nhã Triết vừa vuốt ve tóc mai của cô, bàn tay dày rộng lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Như vậy ít nhất cũng chẳng tỏ rằng em rất để ý tới anh, phải không?"
"Đương nhiên là em để ý rồi!" Vân Thi Thi đỏ mặt nói: "Em để ý anh đấy, cái gì cũng để ý hết, cho dù là một cọng tóc của anh em cũng để ý, không được hả!"
Vốn dĩ sự xuất hiện đột ngột của Dung Huyên khiến cho cô ít nhiều thấy không vui, nhưng lời của anh giống như đã giúp cô rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trong lòng cũng vui vẻ.
Tâm trạng ảm đạm lúc trước đã hoàn toàn mất tăm.
Đây có phải là đã quay trở lại tốt đẹp như trước rồi không?
Trên mặt Vân Thi Thi xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
Đêm nay, tắt đèn, anh đè trên người cô, còn nhiệt tình hơn cả trước kia.
Người đàn ông này không giỏi nói mấy lời khiến tim người ta đập thình thịch, vì vậy, lúc ở trên giường, anh càng trở nên nhiệt tình không gì sánh kịp, biến tất cả những lời khó nói trong lòng trở thành hành động!
Thật là một người đàn ông thâm trầm nội liễm!
Lúc anh ôm cô vào trong ngực, trong lòng anh có bao nhiêu lời muốn nói, thế nhưng lên đến miệng lại không cách nào thốt nên lời, nói cho cô hiểu rõ lòng anh!
Vì vậy, anh chỉ có thể chuyển hết tâm tình vào trong hành động!
Anh đỡ sau gáy cô, ôm cô ngồi lên người mình, để bờ vai cô sát bên sườn anh, kề sát mặt mình bên tai cô, không ngừng thì thầm gọi tên cô: "Thi Thi... Thi Thi..."
Trái tim hạnh phúc đến tê dại!
Sau khi màn kiều diễm kết thúc, anh ôm lấy cô không nhúc nhích, vùi mặt vào cổ cô, không ngừng mổ mổ trước ngực cô, cảm nhận được mỗi tấc da thịt trơn mịn của cô đều đang run lên, anh nhắm mặt lại, trầm trầm nói: "Anh sẽ dùng cả đời để yêu em!"
Tình yêu sâu sắc nhất, có lẽ chính là như thế này.
Cô trở thành trái tim của anh, là cây xương sườn của anh, là người mà anh muốn dốc hết sức ra để bảo vệ.
-- Anh sẽ dùng cả đời để yêu em!
Một câu này, anh yên lặng thốt ra, âm thanh không hề lớn, giống như cảm nhận của người ta về anh, âm trầm, thành thục.
Vân Thi Thi ôm anh, giờ khắc này, cô không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc trong lòng!
Có thể có được một phần tình cảm như thế, đời này của cô không còn gì phải hối hận!
Có thể nắm tay anh cả đời, cô không còn điều gì đáng để nuối tiếc nữa!
Cô tưởng tượng ra đến lúc mái tóc hai người đã bạc trắng, mười ngón tay của hai người vẫn đan chặt vào nhau, cuộc đời này chẳng cần phải hối hận!
Hai người an tâm ôm nhau chìm vào giấc ngủ, một đêm yên lành không mộng mị.