Sáng sớm, vừa tinh mơ Vân Thi Thi đã rời giường, không dễ gì mới gọi được hai cậu nhóc kia dậy, còn phải dỗ dành người đàn ông này rời giường nữa.
Sau khi ngồi dậy, Mộ Nhã Triết vẫn còn ngái ngủ muốn nằm xuống lần nữa, miệng ngáp liên tục.
Thật là hoàn toàn trái ngược với hình tượng tươi sáng, phấn chấn trước kia.
Đáng đời!
Ai bảo tối qua tiêu hao thể lực cho lắm vào!
Cô thì hoàn toàn trái ngược.
Cho dù đi đường mệt mỏi thì mọi chuyện lớn nhỏ cũng đều giao hết cho anh xử lý, còn cô chỉ có mỗi việc mặc áo cưới vào rồi chụp ảnh là được, mấy chuyện còn lại bỏ hết cho anh.
Cô lên máy bay thì ngủ bù.
Còn anh thì cả mấy ngày nay đều bận bù đầu.
Thậm chí anh còn tranh thủ chút thời gian rảnh giữa lúc chụp ảnh cưới, mở laptop ra, xem qua một lượt báo cáo tài chính mà Lục Cận Dự mới gửi tới, bận bận rộn rộn mãi cho tới nửa đêm.
Đêm qua anh lại muốn cô rất nhiều lần, chỉ là, đàn ông và phụ nữ khác biệt.
Cô đã quen với tiết tấu của anh, hơn nữa đêm qua anh ra sức rất nhiều, bởi vậy cô cũng không quá mệt, trái lại anh mới là người phải bận cày cấy, mãi đến tận rạng sáng mới ngừng công kích.
Cho dù cô cũng hơi mệt, nhưng ngủ bù một giấc, trong lòng lại mong chờ buổi chụp áo cưới, cho nên tinh thần rất phấn chấn.
Vân Thi Thi ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Ai bảo anh không biết tiết chế? Đi đường đã mệt như thế rồi, tối hôm qua lại còn..."
Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái, bỗng nhiên vươn tay ra ôm chầm lấy eo cô, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân rồi hừ lạnh một tiếng.
"Có phải là em lo nhiều quá rồi không?"
"Cái... Cái gì?" Vân Thi Thi thình lình bị anh tập kích, có chút dở khóc dở cười: "Cái gì mà lo nhiều quá hả?"
"Em cho rằng tối hôm qua anh làm kịch liệt quá nên thể lực cạn kiệt rồi sao?"
"... Chẳng lẽ không đúng sao?" Vân Thi Thi giảo hoạt trừng mắt lên, dáng vẻ cực kỳ giống con mèo nhỏ đang ăn vụng.
"Thể lực có cạn kiệt hay không, chẳng phải em thử sẽ biết sao?"
Mộ Nhã Triết nói xong liền cầm lấy tay cô dẫn xuống cái địa phương đang muốn ngóc đầu lên kia.
Vân Thi Thi bị nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho hoảng sợ.
Cái gì chứ?
Mới sáng tinh mơ mà đã dư thừa tinh lực như vậy?
Bởi vì anh khiêu khích trắng trợn nên cô xấu hổ đỏ hết mặt.
"Đừng nháo nữa!"
"Đừng nháo?" Mộ Nhã Triết nghe xong thì nhếch môi cười một tiếng: "Rõ ràng là em đang khiêu khích anh mà!"
"Em đâu có!"
"Chẳng lẽ không phải sao? Em nghi ngờ thể lực của anh?"
"Em..."
Vân Thi Thi nhủ thầm trong lòng: Quả nhiên là không thể dễ dàng khiêu khích được người đàn ông này!
Cho dù một người đàn ông có thận trọng thế nào thì đối mặt với lời khiêu khích này cũng sẽ lập tức ngóc đầu dậy!
Cho dù biết rõ lời kia chỉ là lời nói đùa!
Huống hồ anh còn là một người đàn ông rất kiêu ngạo!
Mộ Nhã Triết hừ lạnh: "Thể lực của anh, cho dù đối phó với mười người như em cũng vẫn còn dư dả, em có muốn thử một chút không?"
"Không cần..." Vân Thi Thi chu miệng nói: "Em chỉ là nói đùa một câu thôi, anh cần gì phải coi là thật như thế?"
"Có một số việc không thể lấy ra đùa được!" Mộ Nhã Triết thật sự nghiêm túc: "Nhất là trên phương diện này!"
"Được rồi, sau này em sẽ không đùa thế nữa! Nhưng mà tuổi anh cũng không còn nhỏ, em chỉ tốt bụng nhắc nhở anh nhớ chú ý tiết chế một chút thôi!"
Bảo anh lớn tuổi rồi sao?
Anh nhíu mày, 29 tuổi, còn chưa đến 30, vẫn còn là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, tại sao từ trong miệng cô lại trở thành tuổi không còn nhỏ?
"29 tuổi, tại sao đã là tuổi không còn nhỏ? Như thế là rất già rồi sao?"