Dung Huyên nghe vậy, dường như không để ý tới thái độ của cô, cố chấp nói: "Italy cực kỳ thích hợp dể du ngoạn, hiện giờ không phải mùa du lịch, khách tham quan chắc không đông lắm, khó có dịp tới Italy, chụp xong về luôn không phải là quá gấp gáp sao?"
Vân Thi Thi lại quyết tuyệt nói: "Không biết là có cái gì gấp gáp. Chúng tôi đều rất bận, lần này đi chụp ảnh cưới cũng là tranh thủ ngày nghỉ, thời gian không có nhiều."
So với tối hôm qua, thái độ của cô hôm nay cường ngạnh hơn rất nhiều.
Dung Huyên nghe xong không khỏi kinh hãi.
Thái độ đối địch rất rõ ràng.
Cũng không biết cô nói gì với Mộ Nhã Triết, thế cho nên tối hôm qua cô ta vừa rời đi, Mộ Nhã Triết đã lập tức gọi điện tới, nói là muốn chặt đứt mọi quan hệ với cô ta!
Giọng điệu rất quả quyết.
Chắc chắn là do Vân Thi Thi!
Chắc chắn là cô đã nói gì đó để xúi giục Mộ Nhã Triết!
Dung Huyên oán hận trong lòng, trên mặt bỗng nhiên hiện lên ý cười, quay đầu trưng cầu ý kiến của Mộ Nhã Triết: "Anh Triết, mọi người đừng khách khí. Em lớn lên ở Italy, rất thông thạo nơi đó! Em là chủ nhà, hai người đến chơi, em tất nhiên phải tiếp đãi cho đáo! Hai người cứ bận rộn như vậy, không có thời gian để thân thiết với em, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì mọi người sẽ đều nói là em thất lễ với hai người đấy! Không thể như thế được!"
"Cô nói với anh ấy cũng vô dụng." Vân Thi Thi bỗng nhiên nói: "Anh ấy là vì tôi mới đến đó, nếu tôi muốn ở lại, anh ấy nhất định sẽ thay đổi hành trình, cùng tôi ở lại chơi mấy ngày. Nếu tôi không muốn ở lại, anh ấy tuyệt đối sẽ không ở lại chỗ này."
Cô nói trắng ra, không che giấu chút nào, khiến cho Dung Huyên kinh ngạc.
Lúc trước, mỗi lần nói chuyện với cô, Vân Thi Thi đều hết sức nhẫn nhịn, cho dù có chán ghét thì cũng không thể hiện ra mặt, thế mà bây giờ đã khác rồi!
Trên mặt Vân Thi Thi hiện rõ vẻ chán ghét, cho dù là người ngoài thì cũng nhìn ra được, cô cực kỳ ghét Dung Huyên!
"Vì sao?"
Dung Huyên thấy Vân Thi Thi không hề che giấu vẻ chán ghét với cô ta, trên mặt nhanh chóng bày ra vẻ tủi thân!
"Cô có vẻ rất không ưa tôi?"
Vân Thi Thi cong môi, khinh miệt địa cười, bỗng nhiên thân mật ôm tay Mộ Nhã Triết, cười nói: "Đúng vậy! Đúng là tôi không thích cô, nhanh quay trở về đi, tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ!"
"Vì sao? Lý do cô không thích tôi là gì?" Dung Huyên miễn cưỡng cười vui hỏi.
Vân Thi Thi nhíu mày: "Ghét một người và thích một người, tất cả đều không cần lý do. Chán ghét là chán ghét, không cần có lý do gì cả."
Dung Huyên nhìn thoáng qua cô, lại nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, ra vẻ giống như vừa hiểu ra cái gì đó, bỗng nhiên cười cười, lập tức lấy lòng, nhiệt tình cầm lấy tay cô, ra vẻ thân thiết nói: "Thi Thi, nhất định là cô hiểu lầm cái gì rồi! Có phải hôm qua tôi nói chuyện với anh Triết, cho nên cô không thoải mái không? Nhưng mà cô tuyệt đối đừng hiểu lầm! Ngày hôm qua tôi... Chính là vì nhìn thấy bạn bè nhiều năm không gặp nên có chút kích động, cô đừng phiền lòng! Đối vời tôi, anh Triết giống như là một người anh trai, không phải như cô nghĩ đâu!"
Vân Thi Thi miễn cưỡng cười.