Trong lòng Vân Thi Thi nghi hoặc, mở to mắt, nhéo nhéo mi, tò mò địa thò đầu ra, chăm chú nhìn bên ngoài, không ngờ trông thấy Mộ Nhã Triết cúi người, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần.
"Rốt cuộc đã "tỉnh" rồi?"
Trong mắt anh có chế nhạo, có nghiền ngẫm, vô cùng tà mị.
Trên mặt Vân Thi Thi khô nóng trở lại, nhiệt độ trên người cũng tăng lên!
Mộ Nhã Triết vuốt cằm, nhíu mày, làm như khiêu khích, lại làm như mờ gọii: "Ngoan ngoãn ngồi trên đi!"
"Em..."
Vân Thi Thi rất muốn nói: Em không được!
Nhưng mà người nào đó lại không cho cô lùi bước!
Đêm nay, anh rốt cuộc đạt được ước muốn, như ý nguyện thưởng thức dáng vẻ quyến rũ của cô, anh làm không biết mệt mỏi, một đêm buông thả, lăn lộn từ đầu tới cuối giường.
Trời sáng, sau khi rời giường, rửa mặt mặc quần áo, anh khẽ hôn lên trán cô, lúc rời khỏi phòng, Vân Thi Thi đã tỉnh lại, đứng dậy, nhìn dấu vết loang lổ trên giường, thế này mà vẫn có thể ngủ được!
Vội vàng đứng dậy, phải nhanh chóng dọn sạch trước khi hai đứa nhóc phát hiện ra. Cô đành phải đi giặt ga trải giường, vắt khô, phơi lên rồi về phòng, lấy trong ngăn kéo một hộp thuốc, mở ra lấy mấy viên thuốc để uống!
Người đàn ông đáng chết!
Cả một đêm, không phát nào trượt, tất cả đều...
Bắn vào!
Làm hại cô lại không thể không uống thuốc tránh thai rồi.
Nhưng mà, cô lại không biết, hộp thuốc này vốn dĩ không phải thuốc tránh thai, mà đã bị "người nào đấy" vụng trộm đổi thành vitamin!
Cô lại còn đắc ý!
Cô nào biết còn có một người đàn ông còn tinh ranh hơn cô!
...
Vân Thi Thi quay lại ngủ tiếp, mà hai tiểu tử kia biết rõ là chắc chắn mẹ đang rất mệt nên cố ý không đánh thức cô.
Buổi chiều, Vân Thi Thi tỉnh dậy, Hữu Hữu lập tức chuẩn bị "cơm trưa", Vân Thi Thi ăn xong cơm, rốt cuộc nhớ tới một chuyện, liền hẹn Tiếu Tuyết gặp mặt.
Tiếu Tuyết nhắn lại hỏi có thể đưa Cao Nam đi cùng không.
Vân Thi Thi lập tức nhắn lại: "Hôm nay mình muốn cùng cậu tâm sự được không? Chỉ có hai người chúng ta."
Qua một lúc lâu sau, Tiếu Tuyết mới nhắn lại: "Được rồi! Thật ra... Thi Thi, tớ đang hẹn hò với Cao Nam!"
Vân Thi Thi "lộp bộp" trong lòng, liền nhớ lại lời nói đê tiện của Cao Nam trong quán bar lúc tối qua - -
- - Tôi và cô ta kết hôn đã là sự báo đáp lớn nhất cho tình cảm của cô ta rồi - -
Nếu cô muốn nói chuyện này cho cô ta, tôi cũng không ngại. Ừm... Tôi ngược lại cực kỳ chờ mong, nếu cô ta biết chuyện này, biểu tình sẽ như thế nào? Ha ha, nghĩ thôi cũng đã thấy thật thú vị!
- - Dù sao tôi đã sớm chán ghét cô ta, nếu không phải cô ta cả ngày ảo tưởng cùng tôi kết hôn, cô nghĩ rằng tôi muốn kết hôn với cô ta sao?
Lại nghĩ đến Tiếu Tuyết đối với Cao Nam sâu đậm như vậy, Vân Thi Thi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Không được!
Không được dung túng Cao Nam mà làm tổn thương cô ấy.
Vân Thi Thi cường ngạnh nói: "Tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu!"
"Nói chuyện gì? Cao Nam cũng là người một nhà nha, có chuyện gì không thể nói trước mặt anh ấy?"
"Chuyện phụ nữ, đàn ông không tiện tham gia! Tớ đang ở quán cà phê chờ cậu!"
Một lúc lâu sau, Tiếu Tuyết mới nhắn lại: "Được rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi!"