Khi Vân Thi Thi bước vào phòng nghỉ rộng như vậy, một đám người vốn tụ một chỗ xì xào bàn tán nhao nhao tản ra, vẻ mặt khác nhau trở lại vị trí làm việc, ai làm việc nấy, khi cô cảm thấy khó hiểu, lại đột nhiên nhìn thoáng qua Kỷ Nhan ngồi trang điểm trước gương, yên lặng lau nước mắt, ánh mắt sưng đỏ biểu hiện cô ta đã khóc, nhìn thấy cô, không thân thiết mỉm cười giống như trước kia, cười tít mắt chào hỏi, mà là không được tự nhiên quay mặt sang một bên, không nhìn cô, hiển nhiên là có chút không vui!
Vân Thi Thi càng cảm thấy kinh ngạc, phản ứng hơi trái ngược, liền ý thức được, chắc là vì party tối qua ầm ĩ không vui, xảy ra hiểu lầm với cô, bởi vậy mới thờ ơ với cô?
Như vậy, phản ứng của những người khác là chuyện gì đây?
Cô nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng, không ngờ phát hiện ra không ít người đang lén vụng trộm đánh giá cô, thấy ánh mắt cô quét tới, nhất thời quay đầu đi, chột dạ cúi thấp đầu, không nói một câu.
Không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Cũng vì lúc này nhất thời yên tĩnh, một giọng nói bén nhọn truyền vào lỗ tai cô.
“Sao cô ta còn mặt mũi đến đây?”
“Đúng vậy… Chen vào tình cảm của người khác… Qúa ghê tởm rồi…”
“Sao trước đây không phát hiện ra cô ta là người như vậy nhỉ?”
“Hừ…”
Tai Vân Thi Thi không tính là nhạy cảm, nhưng mà lập tức nghe được những lời xì xào bàn tán này.
Cô đột nhiên cười lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nói, “Có lời nào muốn nói, thì có thể nói thẳng ra, không cần phải xì xào bàn tán, nghị luận sau lưng người khác!”
Cô vừa mới dứt lời, quanh mình nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, yên tĩnh quỷ dị trở lại, chỉ còn lại tiếng làm việc tinh tế.
Tất cả mọi người coi cô như không khí vậy.
Trong lòng Vân Thi Thi tức giận, cũng không biết lúc cô chưa đến đoàn làm phim, rốt cuộc truyền tin đồn gì.
Chẳng lẽ, Kỷ Nhan nói linh tinh về cô trong đoàn làm phim, dẫn đường dư luận sao?
Không thể nào?
Cô ta có tâm kế như vậy sao?
Huống hồ, chuyện tối hôm qua, cũng là ngoài ý muốn.
Cô thừa nhận, Cao Nam lăng nhăng và Kỷ Nhan không có quan hệ ngay thẳng, Kỷ Nhan cũng không biết nhìn người, gặp ngay tên đàn ông cặn bã, biến thành kẻ thứ ba, cũng không phải là ý muốn của cô ta.
Nhưng mà, trước khi biết rõ sự thật, liền truyền linh tinh về cô, có ổn không?
“Sao thế, bây giờ không nói nữa à? Vừa rồi còn xì xào bàn tán, có gì muốn nói, không thể nói thẳng trước mặt tôi sao?”
Rốt cuộc thì Kỷ Nhan cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng mà cái nhìn đó lại cực kỳ u oán, trong mắt hàm chứa ấm ức, thậm chí còn tức giận.
Người trang điểm cho Vân Thi Thi không khỏi nói, “Thi Thi, cô đừng nói nữa, chuyện này vốn là cô sai rồi!”
“Tôi làm sai cái gì?”
“Cô không nên can thiệp vào tình cảm của Kỷ Nhan và Cao Nam!”
Trợ lý Kỷ Nhan đứng ở một bên đúng lý hợp tình nói, “Vân Thi Thi, trước đây tôi rất thích cô, cảm thấy cô là người rất thẳng thắn, không kiêu ngạo, đối với ai cung hòa thuận, nhưng không nghĩ tới, hóa ra nhân phẩm của cô lại kém như vậy!”
“…?”
Vân Thi Thi hoàn toàn mờ mịt.
Mộc Tịch ôm chồng kịch bản đi đến, đúng lúc thấy được một màn này, lập tức để kịch bản xuống, tiến lên kéo kéo ống tay áo Vân Thi Thi, trầm giọng nói, “Thi Thi, cô ở chỗ này làm gì thế? Sắp đến cảnh cô diễn rồi mà? Nhanh trang điểm đi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng chấp bọn họ!” Mộc Tịch nhỏ giọng nói, “Tôi có lời muốn nói với cô.”
Vân Thi Thi tức giận khó mà tiêu, nhưng mà dù sao không thể chậm trễ quay phim, vì thế xoay người lại.