Kỷ Nhan quá sợ hãi, nhìn cô ấy khó có thể tin, lại nghe Tiếu Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chỉ là sau khi tôi biết người đàn ông này lăng nhăng, tối hôm qua, tôi đã chia tay với anh ta rồi. Cô có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với anh ta rồi, dù sao có câu là gì ấy nhỉ? Gái điếm phối với chó, thiên trường địa cửu!”
“Thối lắm!”
Trợ lý Kỷ Nhan mắng một câu thô tục, “Cô từ đâu ra vậy?”
“Tin hay không thì tùy. Dù sao tôi và Cao Nam đã chính thức chia tay, từ nay về sau, anh ta và tôi không liên quan đến nhau. Nhưng mà tôi tuyệt đối không cho phép các người nhục nhã Thi Thi như vậy! Cô ấy quyến rũ Cao Nam sao? A! Cao Nam xứng sao? Thi Thi ưu tú như vậy, chẳng lẽ còn phải hạ thấp giá trị con người đi yêu người đàn ông đê tiện đó? Nằm mơ đi! Tôi thấy, là Cao Nam quấn lấy Thi Thi không rời, Kỷ Nhan, quản người đàn ông của mình cho tốt, đừng dung túng anh ta chỗ nào cũng động dục!”
Lời này của cô ấy, tuyên bố nhục nhã cô ta!
Liên quan đến người đàn ông này?
Đây không phải là mắng Cao Nam là chó sao?
Cao Nam là chó, vậy cô ta thành cái gì?
Chó sao?
Kỷ Nhan tức giận sắc mặt xanh mét.
“Cô… Cô đừng có mà bịa đặt!”
Tiếu Tuyết cười lạnh, “Bịa đặt chết cả nhà.”
Độc như vậy!
Vài người đứng một bên cũng có chút sửng sốt, bọn họ đều không nghĩ tới tình hình sẽ phát triển như vậy, càng không nghĩ tới bạn gái cũ chính thức của Cao Nam xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc ai nói dối nói thật, ai cản trở bên trong, đầu đều mờ mịt không rõ.
Tiếu Tuyết kéo Mộc Tịch, lạnh lùng nói, “Đừng chấp nhóm người này, chúng ta đến phòng nghỉ của Thi Thi đợi cô ấy!”
Trợ lý Kỷ Nhan tức giận, tiến lên kéo vai cô ấy, vênh váo hung hăng, “Đừng có đi! Có gì thì nói cho rõ ràng!”
“Chó ngoan không chắn đường, cút ngay!" Tiếu Tuyết đẩy cô ta ra.
Trong lòng Mộc Tịch cực kỳ phấn chấn, theo sát Tiếu Tuyết, đi một đoạn, lại còn không quên thè lưỡi với đám người Kỷ Nhan.
Kỷ Nhan tức giận toàn thân phát run.
Mấy người xung quanh không dám lên tiếng.
Hiện giờ, bọn họ cảm thấy chuyện này càng lúc càng khó phân biệt, quyết định không đứng thành hàng nữa!
…
Tiếu Tuyết đi theo Mộc Tịch vào phòng nghỉ, hai người vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, tình cảm lập tức thân hơn, Mộc Tịch và Tiếu Tuyết nói rất nhiều chuyện, ví dụ như về phương diện công việc, Vân Thi Thi chăm sóc cô ấy bao nhiêu, mà Tiếu Tuyết cũng nói với Mộc Tịch chuyện đại học, cô ấy và Vân Thi Thi vui đùa như thế nào.
Không lâu sau, Vân Thi Thi kết thúc cảnh quay, về tới phòng nghỉ, mới vừa đẩy cửa ra, lại thấy Tiếu Tuyết đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với Mộc Tịch, lập tức kinh ngạc.
“Tuyết?”
Cô có chút sững sờ nhìn cô ấy, “Sao cậu… Sao cậu lại đến đây?”
Tiếu Tuyết vừa thấy cô đến, đứng bật dậy, nhìn cô, đôi mắt lập tức đỏ lên, lúc này mới đi tới, đỏ mắt yên lặng nhìn cô, nhưng mà đầy bụng ấm ức và áy náy, dọc đường đi, cô ấy suy nghĩ rất nhiều thứ ở trong đầu, nhưng mà lúc đứng đối mặt với cô, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Có rất nhiều ấm ức muốn nói hết ra.
Có rất nhiều áy náy muốn kể hết ra!
Nhưng mà đến yết hầu lại bị chặn lại, nghẹn ngào.
“Thi Thi… Cậu đừng giận tớ, được không?” Kìm nén hồi lâu, Tiếu Tuyết nói ra một câu như vậy, cô ấy hàm chứa nước mắt nói, “Tối hôm qua tớ đi mà không chào tạm biệt, nhất định làm cậu cực kỳ đau lòng rồi!”
Vân Thi Thi sợ sệt một lúc lâu, đột nhiên cười rộ lên.