Lọc Truyện

Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 701

 

Sau khi Tô Kim Thư sinh con, Lệ Hữu Tuấn đã dành thời gian trở lại trang viên ở Elburg để đón hai con.

 

Trong khoảng thời gian này, có Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng bên cạnh, những ngày tháng ở cữ của Tô Kim Thư cũng không quá buồn chán.

 

Đặc biệt là Tô Mỹ Chỉ, cô bé vốn dĩ rất thích em gái, nhưng khi em trai sinh ra, cô bé suốt ngày bám bên cạnh Tô Kim Thư, giống như một đứa trẻ mới lớn, lo lắng rất nhiều chuyện.

 

Khi em trai quấy khóc, hơn ai hết cô bé hốt, loạng choạng tìm bình sữa bột, đóng bỉm, dáng vẻ còn thành thạo hơn Tô Kim Thư.

 

“Anh, khi còn bé anh cũng lớn lên như thế này sao?”

 

Tô Mỹ Chí năm trên mép nôi, thỉnh thoảng lấy ngón tay út xoa xoa khuôn mặt hồng hào của em trai.

 

Tô Duy Hưng lắc lư cái nôi, nhìn thấy em trai bé bỏng như vậy, cả ngày chỉ ăn ngủ rồi, cậu bé không khỏi nhíu mày: “Vớ vẩn, anh không lười như thế, suốt ngày.

 

chỉ biết ăn và ngủ.”

 

Tô Kim Thư không khỏi mỉm cười: “Đứa nhóc này con nói cái gì? Khi còn bé, con còn có thể ngủ nhiều hơn trai con!”

 

Tô Duy Hưng bĩu môi, không muốn nói chuyện với họ nữa.

 

Một ngày nọ, đích thân ông Hồng lái một con tàu du lịch cập bến, Lục Anh Khoa từ trên du thuyền đi xuống, đỡ Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư.

 

Ông Hồng đích thân cử một đội người đưa bọn họ đến trang viên Elburg, Tô Duy Nam là người xuống xe cuối cùng, nhìn họ rời đi, ông Hồng quay đầu nhìn Tô Duy Nam: “Cậu Tô, ngài Tư Đồ nhờ tôi nhắc nhở cậu, mong cậu đừng quên thỏa thuận giữa chúng tạ”

 

Tô Duy Nam uể oải đút một tay vào túi: “Vậy thì nhờ ông Hồng gửi lời đến ông Tư Đồ, Tô Duy Nam tôi, một lời nói ra, tứ mã nan truy, huống hồ cả châu Âu là địa bàn của ông ấy nếu tôi bỏ chạy giữa đường, sẽ chỉ càng khiến tôi gặp xui xẻo mà thôi”

 

Nói xong, Tô Duy Nam quay người bỏ đi thẳng.

 

Bởi vì những ký ức ở Elburg không được tốt lắm, Tô Kim Thư dự định càng sớm rời khỏi nơi này càng tốt, cho nên Lệ Hữu Tuấn đã thu xếp phi cơ riêng để về nước trong hai ngày.

 

Ngày đó, Tô Kim Thư đang thảo luận với Mộ Mẫn Loan về việc trở về nước, Tô Duy Nam bất ngờ nói rằng anh ấy sẽ ở lại nước Minh Hoàng.

 

“Anh, anh nói cái gì? Tại sao muốn ở lại nước Minh Hoàng?”

 

 

Lúc này, Lệ Hữu Tuấn là người duy nhất không nói lời nào, trên mặt không có nhiều biểu cảm.

 

Tô Duy Nam im lặng một lúc: “Anh còn chút chuyện phải xử lý ở đây, nên phải ở lại một thời gian”

 

Lệ Hữu Tuấn lúc này nói, không nhanh không chậm: “Vậy anh cần bao lâu mới xử lý xong? Một tháng hoặc hai tháng? Hay một năm hai năm?

 

Hay năm năm?”

 

Khuôn mặt của Tô Kim Thư đột nhiên thay đổi: “Cái gì? Năm năm? Anh trai!”

 

Tô Duy Nam sốt ruột lườm Lệ Hữu Tuấn: “Nói vớ vẩn cái gì vậy?”

 

Nói xong, anh ấy xoa đầu Tô Kim Thư rất âu yếm: “Đừng nghe cậu †a nói nhảm!”

 

Lệ Hữu Tuấn ngay lập tức cau mày đứng bên cạnh anh ấy: “Bỏ đôi tay bẩn thỉu của anh ra cho tôi!”

 

Tô Duy Nam vờ như không nghe thấy, anh ấy chỉ cười rồi lấy ra một chiếc huy chương vàng nhỏ đeo vào cổ đứa bé.

 

Anh ấy cúi đầu hôn lên má đứa bé, ánh mắt vừa yêu vừa không nỡ: “Mọi người về nước trước đi, sau khi anh xử lý xong mọi chuyện ở đây thì sẽ về nước, biết chưa?”

 

Tô Kim Thư biết rằng bất cứ điều gì Tô Duy.

 

Nam đã quyết định, cô không thể thay đổi được, vì vậy cô mím miệng một chút, chán nản nói: “Anh à, anh phải về càng sớm càng tốt!

 

Những đứa trẻ sẽ nhớ bác lắm!”

 

Tô Duy Nam gật đầu.

 

Tối hôm đó, sau khi Mộ Mẫn Loan đi tắm, cô ta vừa mở cửa định vào phòng ngủ thì đã bị cuốn vào vòng tay của một người, ngay sau đó là đôi môi của cô ta bị chặn lại.

Danh sách truyện HOT