Mẹ của mẹ ta là đồ tể, mẹ ta cũng là đồ tể.
Tuyệt kỹ giết lợn của nhà ta là cắt cổ, lợn chỉ kêu thảm thiết một tiếng là chết hẳn.
Vì vậy, địa vị đồ tể của nhà ta ở trong làng không ai có thể lay chuyển được.
Mẹ mất sớm, trước khi đi đã trao con dao giết lợn mài sáng bóng vào tay ta.
Ta cầm con dao, nhìn mẹ, chỉ thấy con dao giết lợn quá nặng.
Sao mẹ không cầm thêm một lúc nữa?
Mẹ nhìn ta hồi lâu, lải nhải nói rất nhiều.
Mẹ nói một câu, ta gật đầu một cái.
Cuối cùng, mẹ nắm chặt tay ta, dặn dò:
“Giang hồ nghĩa khí thường là phường đồ tể, bạc tình thường là kẻ đọc sách. Hoa nhi, con phải nhớ, nhất định không được gả cho kẻ đọc sách.”
“Mẹ không sống được nữa rồi, không thể nhìn con lấy chồng nhưng con nhất định phải cẩn thận chọn chồng…”
Ta gật đầu lia lịa.
Lại quay lưng đi, lén lau nước mắt.
Nhưng đến mùa xuân năm sau, trong làng lại có thêm một thư sinh môi hồng răng trắng.
Hắn để mắt đến thịt của ta, ta cũng để mắt đến thịt của hắn.
Liễu rủ nghiêng nghiêng, nước xuân dập dờn, hắn hái một cành hoa bay, cắm lên tóc ta, đôi mắt đào hoa còn đa tình hơn cả gió xuân.
Ngày mười bảy tháng năm, chúng ta thành thân, sau đó lại sinh một đứa con gái, ta tiếp tục giết lợn bán thịt lợn, thư sinh tiếp tục đọc sách lập công danh.
Gần đến kỳ thi, thư sinh đột nhiên ngượng ngùng nói:
“Nếu sau này ta thành danh, nương tử lại là một đồ tể, liệu có bị người khác coi thường không?”
Ta ngẩn người hồi lâu, lại nghĩ đến dáng vẻ hắn hái hoa cười nhìn ta năm ngoái.
Hắn nói: “Chúc nương tử, nàng rất tốt, ta rất vui.”
Lúc đó, ta thay quần áo mới, bôi dầu hoa quế, má ửng hồng, tim cũng đập thình thịch.
Hôm nay, rõ ràng ta cũng mặc quần áo sạch sẽ, vắt khô tóc nhưng lại bị hắn nhìn với ánh mắt ghê tởm.
Sao lại không giống nhau?
Ta còn chưa kịp nghĩ ra, thư sinh đã bỏ chạy.
Không để lại một xu.
Đúng vậy, hắn còn cuỗm hết cả bạc trong nhà, còn trộm cả con dao giết lợn của ta.
Con gái đói khóc ngằn ngặt, ta nghiến răng, nấu hết gạo thành cháo, cẩn thận đút hết cho nó.
Ta cũng đói, đói đến nỗi lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.
Ta nhớ đến mẹ, nhớ đến thư sinh, đói đến nỗi nước mắt cứ rơi.
Nước mắt rất đắng, ta chỉ khóc một lần như vậy.
Sau đó, ta mang theo con gái đi bán thịt lợn, con dao mới rất cùn, không dễ cắt thịt.
May mà ngày tháng trôi qua, dao của ta cũng dần mài sắc bén.
Có khách hàng nhìn thấy Tiểu Thảo đang chơi bùn bên cạnh, hỏi: “Tiểu cô nương tên gì vậy?”
Ta cười đáp: “Tiểu Thảo, tên hèn nên dễ nuôi.”
Tiểu Thảo, chúc Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo theo họ ta.
Sau này Thôi Tụng Vân xuất hiện, nói thẳng Tiểu Thảo không phải con ta, ta thực sự thấy khó chịu trong lòng một thời gian.
Nhưng Diệu Nghi của ta cũng vì vậy mà trở về bên ta.
Thôi Tụng Vân làm trò làm bộ, trực tiếp ném Diệu Nghi trước cửa nhà ta, còn ra vẻ cao ngạo.
Diệu Nghi nhỏ xíu, lại trắng trẻo, trông giống hệt cục bột nhỏ.
Chỉ nhìn một cái, ta đã xác định đây là con gái ta.
Ta nhớ đến ngày sinh nở ở chùa Quan Âm, cảm giác đau đớn dữ dội khiến ta không thở nổi, ta nín thở, ý thức mơ hồ, có mấy lần ta tưởng mình đã đến cầu Nại Hà.
Tiếng khóc của đứa trẻ đã đánh thức ta, vang vọng khắp chùa Quan Âm như sấm động đất trời.
Ta cố mở mắt, chỉ thấy trong tã lót, một cục bột hồng nhăn nheo, không có mấy sợi lông đang khóc nức nở.
Ta dùng sức bóp chặt lòng bàn tay, nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt: Ta không muốn con mình không có mẹ.
Vì vậy, ở chùa Quan Âm, ta đã sống sót.
Có lẽ là do số phận sắp đặt, mặc dù ta và Diệu Nghi đã bỏ lỡ nhau mười một năm nhưng tới tới lui lui, nó vẫn trở về bên ta.
Tiểu Thảo là một đứa trẻ ngoan, Diệu Nghi cũng là một đứa trẻ ngoan.
Còn nhớ ngày Tiểu Thảo đưa Trương Cẩu Đản vào phủ nha, Diệu Nghi đã tìm riêng ta.
Rốt cuộc, trong mắt nó, Tiểu Thảo rõ ràng là một người hai mặt.
Hôm đó, Diệu Nghi xoắn chặt ngón tay, hoảng hốt nhìn ta.
Ta ngồi xuống, dịu dàng nói: “Con có gì muốn hỏi, cứ hỏi mẹ.”
Diệu Nghi cúi đầu hồi lâu, mới buồn bã nói: “Mẹ, mẹ thích con hơn, hay thích Duyên Ngọc cô nương hơn?”
Điều này nằm ngoài dự đoán của ta.
Đây không phải là câu hỏi mà một cô bé có thể hỏi.
Nhưng ta vẫn quyết định nói thật: “Con và Tiểu Thảo trong lòng mẹ đều như nhau.”
Diệu Nghi tỏ ra buồn bã:
“Nhưng mà… Thôi Phu nhân chỉ thích Duyên Ngọc cô nương, con gái ruột của bà ấy…”
Nó như nghĩ ra điều gì, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, như muốn tìm kiếm câu trả lời trên mặt ta.
Tiếc là trời quá nóng, ta không biểu lộ cảm xúc gì.
Diệu Nghi xì hơi, cũng quyết định nói thật với ta:
“Lúc mới đến, con rất sợ mẹ, sợ mẹ không thích con… Bởi vì, mẹ đặt tên cho Duyên Ngọc cô nương là Tiểu Thảo.”
“Nếu coi một người là bảo bối, sao lại đặt tên là cỏ dại? Con thấy không đúng.”
Giọng nói của Diệu Nghi ngày càng nhỏ, đến cuối cùng không dám nhìn ta.
Ta bật cười.
Cô bé này nghĩ nhiều quá, cũng đủ thông minh, chỉ là——
“Con có biết mẹ tên gì không?”
Chúc Diệu Nghi lắc đầu.
Ta gõ nhẹ vào trán nó, kéo dài giọng, không vui nói: “Ta tên là Chúc Đại Hoa.”
Chúc Đại Hoa, Chúc Tiểu Thảo, nghe thế này chính là con của ta.
Huống chi, Tiểu Thảo có gì không tốt? Kiên cường bất khuất.
Giống hệt dáng vẻ của Tiểu Thảo bây giờ.
Nhưng Diệu Nghi lại thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt.”
Lòng ta lại mềm xuống.
Hóa ra Diệu Nghi sợ ta đối xử không tốt với Tiểu Thảo nên mới hỏi ra câu hỏi như vậy.
Nhưng đứa trẻ ngốc này, Tiểu Thảo và nó, đều là bảo bối độc nhất vô nhị trong lòng ta.
Năm thứ ba kết nghĩa tỷ muội với Thôi Tụng Vân, Tạ Hạc Đình cuối cùng cũng đồng ý hòa ly.
Hắn nói mình rất hối hận vì đã không biết trân trọng Thôi Tụng Vân.
Thôi Tụng Vân chỉ gật đầu, không nói với hắn một lời.
Một hôm, ta đang bán thịt lợn ở quầy.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, ta lại nhìn thấy thư sinh đó——cha của Diệu Nghi.
Ta ngẩn người, hắn cũng ngẩn người.
Hắn mặc quan phục, cẩn thận đỡ một nữ nhân mặc lụa là gấm vóc.
Xem ra hắn đã thi cử đỗ đạt, còn cưới được vợ đẹp.
Thư sinh thấy ta mãi không hoàn hồn, thế mà còn tiến lên quát tháo, trên mặt còn thoáng vẻ chột dạ:
“Nhìn gì mà nhìn? Có tin ta bảo người móc mắt, lột da ngươi không?”
Ta cười khẽ.
Thật là vô liêm sỉ!
Ngủ với người của ta, trộm tiền của ta, bây giờ còn vênh váo như vậy.
Xa xa, Tiểu Thảo và Diệu Nghi chạy về phía ta, miệng gọi: “Mẹ——”
Thư sinh ngẩn người trong chốc lát, có chút không thể tin nổi: “Đây là con của ngươi sao? Sao ngươi có thể sinh được hai đứa?!”
Hắn tức giận trừng mắt nhìn ta: “Không biết giữ mình! Ngươi thật là hạ tiện!”
Ta không nói gì, Tiểu Thảo dùng nắm đấm thay ta nói.
Người nữ tử xinh đẹp kia vừa kinh vừa sợ, vội bảo gã sai vặt đi báo quan.
Nhưng mà——
Tiểu Thảo là con gái ruột của Tạ thừa tướng, Diệu Nghi là con nuôi của Tạ thừa tướng.
Hai người vẫn là ngoại tôn nữ của Thôi phủ.
Ta tuy là người giết lợn nhưng lại là nghĩa nữ của Thôi phủ.
Hắn không dám đắc tội, xám xịt muốn chạy trốn.
Nhưng trước khi chạy, hắn còn đến làm ta buồn nôn một phen.
Đôi mắt đào hoa kia long lanh đa tình nhưng lại khiến ta buồn nôn vô cớ:
“Thực ra những năm qua ta vẫn luôn nhớ đến nàng, Hoa nhi… Ta…”
Ta “Xoẹt” một tiếng rút dao giết lợn ra, để lộ hai hàm răng trắng bóng:
“Thứ nhất, ta tên là Đại Hoa, không phải Hoa nhi của ngươi.”
“Thứ hai, nếu ngươi còn nói nhảm, cẩn thận ta chặt ngươi ra!”
Hắn ta nghe vậy, lập tức chạy mất.
Tiểu Thảo và Diệu Nghi cười lớn phía sau:
“Mẹ, mẹ oai phong quá!”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!