Lọc Truyện

Mùi Hương Mê Hoặc [H+]

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
- Đừng... Tôi xin anh!

- Đây không phải mục đích của cô sao?

Bàn tay to lớn như muốn bóp nát hai quả bông đào, hết đè cô nằm sấp lại nâng hông lên cao mà hoạt động. Mẫn cứ vậy mà hành hạ Thảo suốt nửa giờ đồng hồ, khắp người đều là biết bầm tím, sau khi con thú tính được phát ra, Mẫn mới bình tĩnh lại chút, anh cởi trói cho Thảo, hai tay cô lộ rõ vết bầm, anh bình thản đứng dậy mặc quần áo vào, rồi ngồi xuống rót ra một ly trà đưa lên thưởng thức.

Thảo giờ đây chả khác nào thấy ma, tóc tai rũ rượi, quần áo tơi tả, cảm giác thống khổ ứ nghẹn nơi cổ họng, cô mệt mỏi kéo váy xuống rồi ngồi dậy, tự nhặt lấy quần áo mình dưới sàn mặc vào, tim Thảo như chết lặng, nước mắt cứ thế rơi xuống, cô thật sự không thể hiểu nối người đàn ông này, tự mình đưa tay lau đi những giọt nước måt.

- Tôi hận anh! - Thảo dành cho anh ánh mắt căm hận rồi bước ra khỏi cửa, cố nén những cơn đau, ôm tài liệu trước ngực để che đi chiếc áo không còn nguyên vẹn, tại sao La Thái Mẫn lại trở nên tồi tệ như vậy, anh chỉ coi cô là nơi để giải tỏa thú tính thôi sao, thân xác này có gì mà kiến anh phải cố chấp như vậy, giờ cô không thể chấp nhận nổi lý do này nữa.

Mẫn nhìn theo hình bóng Thảo biến mất sau cánh cửa, đôi tay Cố tỏ ra bình tĩnh chợt run lên, lần đầu tiên anh mất bình tĩnh tới mức không thể kiểm soát bản thân như vậy, đến việc dùng bao anh cũng không để tâm, dù biết được mọi chuyện đã từng khiến mình đau khổ như nào, nhưng vẫn không thể kìm lòng được mà lao vào, Mẫn không biết cảm giác trong anh lúc này là muốn xả cơn tức giận lên Thảo hay bản thân thực sự sợ mất đi cô ấy, tuy nhận ra việc mình làm là không đúng nhưng sự cao ngạo khiến anh không thể trở thành kẻ thua cuộc, mặc dù vẫn biết trong lòng mình đã thua thật rồi, anh chỉ có thể dùng sự ép buộc này để tỏ ra mạnh mẽ, để giữ Thảo ở bên, Mẫn tựa lưng vào ghế sofa, ngẩng đầu lên trần nhà thở dài, từ bao giờ mà anh lại trở nên hèn mọn đến vậy.

Thảo ghé vào một cửa hàng quần áo bên cạnh, nhanh tay chọn đại một bộ đồ công sở rồi vào trong phòng thay đồ, Thảo hiểu được những ánh mắt mỉa mai của mọi người trong tiệm giành cho mình, nhưng cô không thèm để tâm nữa, giờ không phải lúc để yếu đuối, dưới chiếc quần trong màu đen đã ướt sũng, chính là những thứ La Thái Mẫn đã để lại trong cô, Thảo tức giận cởi ra ném ngay vào thùng rác, thay một chiếc mới, lúc này nhìn mình trong gương Thảo mới nhận ra, cơ thể đã bị hàng hạ như thế nào, không chỉ là những vết bầm tím của nụ hôn táo bạo, còn cả những vết răng, vết cấu xé, Thảo xoa nhẹ lên những vết thương "tao xin lỗi, đều tại sự ngu muội của tao".

Sau khi ra khỏi cửa hàng quần áo, Thảo lại ghé vào tiệm thuốc tây. Tuy khá là xấu hổ nhưng cô tự trấn an mình, đây là điều bình thường, ai thèm để ý đến mình đâu mà phải lo chứ, nhưng khi nhìn thấy bé nhân viên, vẫn không giấu nổi vẻ lúng túng.



- Em... Ừm... bán cho chị một lọ dầu xoa vết bầm

- Dạ của chị đây! Chị còn lấy gì nữa không ạ?

- À... Ừm... Cho chị một liều thuốc tránh thai nữa - Vì đây là lần đầu cô đi mua loại thuốc này nên vẫn chưa biết nó được dùng như thế nào.

- Chị quan hệ lâu chưa ạ?

Thảo có chút ngạc nhiên bởi câu hỏi thẳng thừng như vậy, cô tỏ ra ngại ngùng vì chẳng lẽ lại nói là mới 15 phút trước, cô lúng túng.

- Cũng không lâu lắm.

chapter content
Danh sách truyện HOT