Đàm Hi khom nửa người, lúc đang kéo cổ áo ra thì bị tập kích.
Cổ tay trái bị túm lấy, chai nước suối rơi xuống đất, nước bắn lên tung tóe, Đàm Hi tức giận: “Mẹ nó, mày là ai…”
Ngẩng đầu được một nửa, lời nói dừng lại bên miệng, cả người cô cứng đờ, duy trì tư thế khom nửa người, tay phải vẫn đang kéo cổ áo.
Ngơ ngác, ngẩn người, đờ đẫn.
Anh đứng trước mặt cô, rất gần, miệng đang ngậm điếu thuốc, áo khoác nằm yên trên cánh tay, ống quần tây thẳng tắp, cứ như dùng dao cắt ra.
Áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, không có cà vạt hay nơ, trong sự lộn xộn xen lẫn vẻ gợi cảm đầy phóng túng.
Anh đứng đó, cô khom người.
Tầm mắt của Đàm Hi vừa hay có thể ngắm nhìn được chiếc cằm tinh tế của anh vào mắt, hầu kết cử động lên xuống.
Cô không kiềm được bèn liếm môi, trong lòng có một con thú đang kêu gào, nhất thời nhìn anh đầy mê đắm.
Vốn dĩ Lục Chinh không chắc là cô, không những đứng xa lại còn cúi đầu suốt, nhưng càng nhìn càng thấy quen, nhất là cái khí thế kia, động tác uống nước còn thô hơn đàn ông, e rằng chẳng có mấy cô gái dám rửa mặt ngay trên đường giống cô, còn học cái trò kéo cổ áo cho gió lùa vào nữa chứ?
Rõ ràng mặt mày con chó con này không tệ, vóc người lại cao, tuy ngực hơi nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến chiếc chân dài, vậy mà cứ đứng ngay đầu đường, như một đóa hoa yêu kiều của mùa hè, trêu ong ghẹo bướm.
Những người đi ngang qua cô, không ai không quay đầu lại nhìn.
Từ góc Lục Chinh đứng có thể nhìn thấy hai quả đào nhỏ được gói trong áo ngực màu đen thông qua cổ áo đang bi kéo ra.
Không đủ màu mỡ, nhưng hình dáng trông lại rất thích mắt.
Nảy sinh tâm niệm, đầu ngón tay khẽ run lên, thậm chí có niềm thôi thúc muốn dùng lòng bàn tay của mình tỉ mỉ vuốt ve chúng.
Anh cảm thấy mình bị ma nhập rồi…
“Chậc, mắt anh nhìn vào đâu đấy hả?” Đàm Hi đứng thẳng người, sự gợi cảm nơi vòng một cũng biến mất theo, không xấu hổ, không giận dữ, mà dùng một ánh mắt chế giễu nhìn anh.
Lục Chinh không vội đáp mà tiến về trước, thu hẹp khoảng cách của hai người.
Đàm Hi nhướng mày, khẽ nghiêng người ra sau, anh vươn tay đỡ lấy, bàn tay dán chặt vào eo cô, ôm trọn cả người cô vào lòng.
Dựa vào tai thì thầm: “Không phải cô để lộ ra để tôi xem à?”
Đàm Hi kinh ngạc, cứ như lần đầu quen biết người này, nghiêng đầu nhìn anh, bất ngờ đụng phải đôi con ngươi sâu trầm nghiêm nghị.
“Chẹp, không ngờ anh cũng biến chòng ghẹo con gái đấy chứ nhỉ?”
Ngón trỏ khẽ cử động, vuốt ve bờ eo của Đàm Hi.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tiếp khách.”
“Ai mà có mặt mũi dữ vậy, có thể khiến anh phải đích thân ra mặt?”
“Người trong công việc làm ăn.”
Đàm Hi chớp mắt, ngửi từ ngực lên đến cằm, cau mày: “Uống rượu rồi?”
“Không say.”
“Người say mới nói bản thân mình không say.”
“Cho nên cô cảm thấy tôi say rồi?” Trong mắt của anh là một mảnh đen nhánh.
Đàm Hi không hề né tránh mà trừng mắt nhìn lại, “Nếu không, sao cứ nói nhảm suốt vậy?”
“Nói nhảm?”
“Không phải à?”
Bị siết mạnh, Đàm Hi hít vào một ngụm khí lạnh, eo của cô sắp gãy rồi!
“Anh làm gì đó?” Cô bị đau nên khá tức giận, càng giận người này ỷ vào việc uống có vài ly rồi mượn rượu làm càn, thô bạo, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Eo của phụ nữ là để cho anh bóp như thế à?
Đồ ngốc!
“Không thích tôi sờ à?” Anh cười, một lớp sương mù phủ kín mắt, cất lên những lời trêu chọc nhẹ nhàng.
Đấy, say thật rồi!
Nếu là lúc bình thường, sao anh có thể chủ động ôm cô, không dùng một tay đánh bay cô là đã may lắm rồi, còn hy vọng anh có thể phong hoa tuyết nguyệt, thức thời?
Cũng chỉ có uống say mới có thể nhìn thấy một Lục Chinh như thế này.
Biết trêu chọc, biết chơi trò mờ ám, càng đùa giỡn không biết giới hạn, càng khiến người ta mê mẩn từ trong xương cốt.
Vậy… có phải có thể làm một vài chuyện bình thường không dám làm? Lòng Đàm Hi chợt động, tay bắt đầu tiến về trước thăm dò, từ từ tìm kiếm.
Ví dụ…
Lồng ngực này cứng quá, còn cường tráng hơn tưởng tượng.
Màu da thật đẹp, là màu trung hòa giữa màu đồng cổ và màu cà phê, màu sắc vừa thích hợp, đậm hơn thì thô mà nhạt hơn thì ẻo lả.
Sống mũi cao dài, cắn một cái cũng khiến cô ê hết răng.
Đàm Hi được nước làm tới, càng ngày càng càn quấy, ánh mắt lóe sáng, còn rực rỡ hơn cả kim cương.
Chắc là do say thật nên Lục Chinh cũng để mặc cô, đôi mắt đen lạnh lại bị sự mơ màng xóa đi những sắc bén thường ngày, xuất hiện vài phần dịu dàng hiếm thấy.
Anh đứng đó như trụ sắt, bàn tay ôm lấy eo cô không buông, có hơi ấu trĩ, có hơi cứng đầu, lại giống như một con chó sói đang bảo vệ thức ăn của mình.
Rất muốn đẩy ngã, hung hăng giày vò, làm sao đây?
Mỗi một tế bào trên người Đàm Hi đều đang kêu lên đầy điên cuồng.
Những đốm lửa nhỏ được cất giấu cũng không thể kiềm chế được, dâng cao lên đầy mạnh mẽ, lan ra nhanh chóng, không thể chống cự!
Thậm chí, cô đã quên, lúc này đang là ban ngày ban mặt, bản thân vẫn còn đang đứng ở trên một con đường đầy người qua lại, lúc nào cũng đều có thể bị người ta chú ý đến.
Đến khi nghe thấy một tiếng ho hẹ, Đàm Hi mới đột nhiên bừng tỉnh.
Một người đàn ông trông nho nhã lịch sự đứng ở một nơi không xa, nhìn cô, hoặc nói đúng hơn là nhìn họ bằng một ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Vẻ kinh ngạc vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt, có thể đoán được, anh ta chịu phải một nỗi… kinh sợ lớn cỡ nào.
“Chào cô, tôi là thư ký của Lục Tổng, Trần Khải“.
Trên mặt bình tĩnh, nội tâm như muốn sụp đổ. Đồng chí Trần cho thấy anh ta đang bị nội thương.
Lúc ở cửa nhà hàng, BOSS Lục nhìn sang phía bên đường với vẻ thất thần, đồng chí Trần với tư cách là ngự tiền đệ nhất cận vệ kiêm chân chó, dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, đã ngửi thấy… một mùi hormone nam lên men.
Trước đó, anh ta chưa bao nhờ nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự lạnh lùng trên gương mặt ông chủ nhà mình, nhưng vừa lúc nãy, anh ta đồng thời có thể nhìn thấy sự chán ghét, cười lạnh, khinh thường, tức giận, đủ loại cảm xúc tập hợp trên khuôn mặt băng giá vạn năm không tan của Lục Chinh.
Kinh ngạc, thậm chí khiếp sợ, đều không đủ để hình dung vẻ mặt của anh ta lúc này.
Sau đó, một đứa trẻ ba tuổi đi qua, chỉ vào anh ta và kêu: “Mẹ ơi, nhìn này, ma có bóng kìa!”
Trần Khải câm lặng.
Lúc anh ta bám theo, tận mắt nhìn thấy hai người ôm nhau, ông chủ nhà mình lại là người giơ tay ra trước, đầu óc của Trần Khải đã ngừng hoạt động, tam quan được đổi mới toàn bộ.
Sau đó, khởi động lại, lại hồi sinh.
Đàm Hi nghe thế chỉ ồ một tiếng, không hề có ý định muốn giới thiệu bản thân mình.
“Lục Chinh, người đàn ông của anh đến đón anh về nhà kìa!” Giọng điệu mềm mại, nhưng rõ ràng là không vui, cô vẫn chưa sờ đủ mà…
Sặc…
Trần Khải phun máu, anh ta trở thành người đàn ông của BOSS khi nào vậy?
Dù sao cũng là một người được rèn luyện mài giũa, anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra, người này đang bất mãn với anh ta, đang trong tình trạng sắp bùng nổ…
Nhưng rốt cuộc, anh ta đã chọc cô không vui ở chỗ nào chứ?
Đàm Hi dời tầm mắt, không cho anh ta có cơ hội nghiên cứu sâu thêm.
Khụ khụ, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận chỉ vì chuyện tốt bị gián đoạn mà thẹn quá hóa giận.
Trần Khải sờ mũi, bà chủ tương lai này hình như không dễ hầu hạ lắm…
“Lục Tổng? Tôi đưa anh về nhé?”
Người đàn ông say rượu đứng im không động đậy, bàn tay đặt ở eo Đàm Hi càng siết chặt hơn, không chịu buông ra.
“Vậy tôi bảo tài xế tới đón nhé?”
Không nhúc nhích, không phản ứng.
Trần Khải đổ mồ hôi lạnh, rất muốn quỳ thẳng xuống đất hỏi một câu: Rốt cuộc ngài còn muốn thế nào nữa?
“Hay nhân lúc trời còn sáng, tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi, đợi tỉnh rượu rồi hãy đi?”
Lần này, sếp liền nâng mí, lạnh lùng nhìn anh ta.
Trần Khải đột nhiên hiểu ra.
Không còn hỏi những câu ngốc nghếch nữa, anh ta trực tiếp hành động, “Cô à, Lục Tổng có uống vài ly, lại phải đi tiếp khách dưới cái nắng chói chang, cho dù cơ thể có bằng sắt thép cũng không chịu nổi. Bây giờ tôi phải đưa một bộ hồ sơ quan trọng đến ủy ban để đóng dấu, không thể đi cùng được. Thế nên, có thể phiền cô đưa Lục Tổng tới khách sạn, thuê một phòng để ngài ấy ngủ một giấc cho tỉnh rượu được không?”
Không cho Đàm Hi bất kỳ cơ hội do dự nào, Trần Khải lấy tiền mặt, thẻ ngân hàng từ trong ví ra, nhét hết vào trong lòng cô.
“Vậy nhờ cả vào cô nhé, ôi, tôi phải đi đây, đi trước nhé, cô nhất định chăm sóc tốt cho Lục Tổng đấy!”
Dứt lời, chạy đi còn nhanh hơn thỏ.
Phản ứng đầu tiên của Đàm Hi là từ chối, đúng là cô muốn ăn chút đậu hủ, nhưng nghe đến việc đặt phòng khách sạn, cô bỗng thấy khó chịu khắp cả người.
Tình huống này giống như ở kiếp trước.
Khi chơi, chơi lớn cỡ nào cô cũng đều có thể chấp nhận được, nhưng khi thật sự tới bước đó, vác súng ra trận, cô liền cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trách ông trời cho cô một trái tim đàn ông, nhưng lại quên cho cô một cơ thể mạnh mẽ.
Đàm Hi có hơi e ngại về chuyện này, gặp chuyện đặt phòng muốn né còn né không kịp.
Ai biết được trên chiếc giường đó có bao nhiêu người đã nằm lên, lăn lộn bao nhiêu lần, vẩy ra bao nhiêu thứ dơ bẩn…
“Ê! Anh trở lại… tôi không mang theo chứng minh nhân dân!” Giậm chân, phẫn nộ.
Trần Khải vẫy vẫy tay, “Yên tâm, tôi có để lại chứng minh nhân dân của tôi rồi.”
Đàm Hi: “…”
Pặp…
“Lấy tay ra!” Đàm Hi không vui, cô cảm thấy mình bị ép buộc, quay qua trút giận lên người đàn ông kia.
“Cô không thích à?”
“…”
“Không thích tôi sờ cô à?” Người đàn ông say rượu cố chấp đến đáng yêu, cứ phải hỏi cho rõ câu trả lời mới chịu được.
Cẩn trọng, lạnh lùng gì đó đều là mây bay, nếu nói Lục Chinh trước đây là thần tiên đứng trên đỉnh mây, đưa mắt nhìn khắp chúng sinh, thì hôm nay vị tiên ấy đã hạ trần, không khác biệt gì với quần chúng phổ thông. Đều có một cái mũi, hai con mắt, dùng miệng ăn cơm, cong mông đại tiện.
Đàm Hi cười hừ hừ, “So với việc bị sờ, tôi càng thích sờ người khác hơn.”
“Ừ, cho cô sờ.” Hai tay giang ra, một dáng vẻ mặc cho người ta chà đạp.
Đàm Hi quýnh lên, mẹ nó, đây thật sự là Lục Chinh sao?
“Anh… có chắc là bản thân không say không?”
Ánh mắt ngừng lại, khuôn mặt trở nên âm trầm, anh nói: “TÔI KHÔNG SAY!”
Nói từng chữ một.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, “Vâng vâng vâng… anh không say.” mới lạ!
“Ừ, tôi thích người phụ nữ nghe lời.” Anh cười rất nhạt, nhưng vẫn hấp dẫn lạ lùng, động tác giơ tay ra vuốt cằm người khác của anh cực kỳ phong lưu chứ không hề hạ lưu.
Hất tay anh ra, Đàm Hi cảnh cáo, “Say rồi thì ngoan ngoãn chút cho tôi, có tin tôi vứt anh lại trên đường, sau đó anh sẽ bị người ta nhặt về bắt làm trò như lũ vịt trời không?”
Lục Chinh: “…”
Đàm Hi đỡ lấy một cánh tay của anh, mệt thở không ra hơi, mãi đến khi vứt được anh lên giường mới thấy được giải thoát hoàn toàn.
Hai chân mềm nhũn, tựa vào thành giường, trượt người ngồi bệt xuống đất.
Sau lưng vang lên hơi thở ổn định của anh.
Cô như hoàn thành xong một chuyện vô cùng ghê gớm, cảm thấy cực kỳ tự hào về bản thân mình.
Nhìn thời gian, bây giờ là hơn hai giờ chiều.
Nói sớm không sớm, nói muộn cũng không muộn, sau đó… cô phát hiện ra mình đói bụng rồi.
Ừ, gọi điện thoại kêu phục vụ phòng. Dù sao cũng là tiền của người ta, nếu không tiêu thì tiếc chết mất, hơn nữa, cô mệt sống mệt chết khiêng người này lên giường, còn không tính các bước lặt vặt như đăng ký, điền thông tin, nhận phòng, nhận lại chút báo đáp cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.
“Các anh có gì ăn không… ồ, vậy tôi muốn tôm sốt cay, phổi bò lòng bò, bò sốt cay, bánh pizza sầu riêng cỡ nhỏ… đúng phòng 502… anh làm nhanh chút nhé, đói chết mất…”
Đặt điện thoại xuống, Đàm Hi tiện tay với lấy điều kiển tivi, đột nhiên khựng lại, thói quen đúng là chết người, cô suýt quên mất con ma men đang ngủ trên giường, nghĩ lại hay là thôi đi, không làm phiền giấc ngủ của người đó.
Đàm Hi ngồi xuống ghế sô pha, móc điện thoại ra, bắt đầu chém trái cây.
Gió lạnh từ điều hòa phả thẳng xuống đỉnh đầu cô, chưa đến mười phút, cô đã lạnh đến run rẩy, hai cánh tay nổi đầy da gà, cô vội vàng dịch chuyển người qua chỗ khác.
Áo thun cotton đã hút khá nhiều mồ hôi, sau lưng ướt đầm, gió lạnh vừa thổi qua, cảm giác lạnh lạnh dính lên da, Đàm Hi hắt hơi một cái.
“Hắt xì...”
Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ bị cảm!
Tăng nhiệt độ lên 28 độ, xoay người bước vào phòng tắm, mặc kệ thế nào, cứ tắm nước nóng trước đã rồi tính.
Không dùng bồn tắm ở đây, Đàm Hi mở thẳng vòi sen.
Ể! Không có nước?
Cô cầm lên xem, ào…
“Mẹ kiếp!” Thứ quỷ quái đó phun đầy mặt cô, giờ thì tốt rồi, ướt hết thân trên, vốn không muốn gội đầu, giờ thì không gội không được!
Tốc chiến tốc thắng, mười phút sau, Đàm Hi quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, làn da trắng hồng khỏe mạnh lộ ra ngoài.
Đi đến ban công, phơi khô chiếc áo thun đã được giặt sạch, nếu không có gì bất ngờ thì nó sẽ khô trước năm giờ.
Ngồi xuống giường, vừa vặn né được nơi gió lạnh thổi qua, một tay vén tóc ướt qua một bên, nghiêng người, dùng khăn khô vò tóc, giây tiếp theo, bất ngờ chạm phải đôi mắt đen lay láy của anh.
Ngừng lại ba giây.
“Tỉnh rượu rồi à?” Đàm Hi chớp mắt.
Anh mím môi, không nói gì, sương mù trong mắt chưa vơi đi, có một cảm giác thần bí mông lung.
“Lục Chinh?”
“…”
“Nhị gia?”
“…”
“Cậu?”
“Cô ồn ào quá.”
Ể? Nhìn có vẻ rất tỉnh táo.
Suy nghĩ, lại hỏi, “Anh say chưa?”
“Chưa, say.”
Đó! Vẫn chưa tỉnh rượu.
Đàm Hi thở phào, dù sao, với dáng vẻ bây giờ của cô, nếu Lục Chinh tỉnh rồi sẽ khá ngượng ngùng và khó xử…
Nhưng, nói đi nói lại, phẩm chất sau khi say rượu của người này rất tốt, say rồi cũng không lên cơn điên, tốt hơn trăm ngàn lần so với những tên vừa ồn ào vừa thích kiếm chuyện.
“Anh nói xem, sao giữa người với người lại có khác biệt lớn thế chứ?” Đàm Hi quẳng đôi dép lê đi, bò đến bên người anh, chống cằm đánh giá người đàn ông này.
Trán cao, vành môi đầy, nhất là đôi mắt dù có say cũng không bớt lạnh lùng, lóe sáng yếu ớt, thâm trầm vô hạn.
Nhìn mãi nhĩn mãi, nhìn đến ngơ người, tay cũng không nghe lời, lướt nhẹ nhàng dọc theo ngũ qua tinh tế của anh.
Không giống với các anh chàng xinh đẹp như hoa của Hàn Quốc, sự tinh tế này không thể tạo ra được từ một lớp vỏ xinh đẹp và sự trang điểm lấy giả làm thật, mà nó được ban tặng từ trong gen, được ông trời vô cùng ưu ái.
Nói là tinh tế, cũng không hẳn vậy.
Trên người này có sự trung hòa giữa sự thô thiển của đám đàn ông và sự cứng rắn của quân nhân, không có một chút bóng dáng của đám con nhà giàu có bảnh bao, có thể nói, cô và anh là hai điểm đối lập nhau.
Từ lần đầu Đàm Hi nhìn thấy anh thì đã hiểu rõ, người này không thuộc một kiểu người như cô.
Có thể là vì tò mò hoặc chỉ cảm thấy có hứng thú nên cô bắt đầu không ngừng trêu chọc anh.
Cách một cô gái trêu chọc một người đàn ông, không ngoài các trò quấy rối chọc ghẹo chơi trò mập mờ, không nói lời nào mà lăn thẳng lên giường.
“Ngứa!” Giọng nói của anh có hơi khàn.
Đàm Hi ngừng lại, ngón tay dừng trên đầu mũi của anh, “Lục Chinh, anh nói xem, nếu lúc anh không say mà cũng nghe lời như vậy thì tốt biết mấy?”
Gật đầu, “Ừ, tôi thích phụ nữ biết nghe lời…”
Đàm Hi bật cười, bình tĩnh nhìn anh, “Nhưng tôi không biết nghe lời…”
Không phải “không nghe lời”, mà là “không biết nghe lời“.
Kính koong...
“Phục vụ phòng, đưa món”
Đàm Hi phục hồi tinh thần, thu tay lại, xuống giường, kéo đôi dép lê chạy đi mở cửa, bà đây sắp đói chết rồi có biết không hả?
Quả đúng là khách sạn 5 sao, xe thức ăn vừa được đẩy vào, cô liền ngửi thấy một mùi cay thơm nồng, bất giác nuốt nước miếng.
“Chúc quý khách dùng ngon miệng!” Nói xong, tự giác lùi ra, đóng cửa.
Đàm Hi đã không nhịn được bèn động đũa bắt đầu ăn, ăn một nửa mới nhớ đến trong phòng vẫn còn một người nữa.
“Khụ khụ… Anh có muốn ăn một chút không?”
“…”
Không nói gì?
Chắc là không muốn để ý đến cô, tên Chày Gỗ này, ngay cả say rồi cũng vẫn khó gần như vậy!
Đàm Hi bĩu môi, chỉ đành tạm thời vứt anh qua một bên, ăn no uống say mới là chuyện quan trọng của đời người.
Nếu không, làm sao có đủ sức để chinh phục ngọn núi băng kia được?
Đợi đến khi cô lấp đầy bụng mình xong thì đã là chuyện của nửa tiếng sau, đang nghĩ xem có nên gọi thêm một chiếc bánh phô mai ăn tráng miệng hay không thì người vốn đang ngủ trên giường đột nhiên ngồi bật dậy làm Đàm Hi giật bắn cả mình.
“Qua đây!”
“Cái gì?”
Anh lặp lại, “Qua đây!”
Đàm Hi đứng lên, đi về phía chiếc giường.
“Anh muốn làm…”
Tiếp theo, trời đất quay cuồng, đợi đến khi cô phản ứng lại được thì đã bị anh đè dưới người mình.
“Đứng dậy!” Đàm Hi dùng hai tay chống trước ngực anh, cảm giác mềm mại sau lưng khiến cô cảm giấy vô cùng lo lắng bất an, cả người cứng đờ.
Cô không hề bị mất trí nhớ, đây là khách sạn, còn cô đang nằm trên giường trong khách sạn!
“Không phải muốn dụ dỗ tôi sao? Dụ dỗ một nửa rồi đi là có ý gì?”
Đàm Hi giật mình, một lúc sau: “Anh không say?”
Nở một nụ cười gian tà, nhưng trong mắt lại được phủ đầy sự lạnh lùng băng giá, “Tôi đã nói rồi, chỉ là cô không tin mà thôi.”
“Lục Chinh! Tôi giết hết tổ tiên nhà anh! Lừa tôi? Mẹ kiếp, anh dám lừa tôi?” Các loại cảm xúc tức giận, căm phẫn, chán chường tập trung lại với nhau, sau đó, bùm một tiếng, bùng nổ!
Lấy chân đá, lên gối, vung tay, cào móng, thậm chí ngay cả những trò con nít dùng khi đánh nhau như đầu cụng đầu, dùng răn cắn đều được sử dụng hết. Đàm Hi như một con sư tử con xù lông, một khi đã tức giận thì sẽ không màng cái gì cả.
Lục Chinh bản lĩnh đầy mình nhưng lại không thể làm được gì với cô gái điên kia, anh không thể đánh người ta ngất xỉu hoặc dùng nấm đấm như bọn đàn ông dùng khi đánh nhau, chỉ có thể cố gằng đè chặt cô, không để tay chân của cô đạp bậy, còn phải chú ý lực đạo, vô cùng thê thảm!
“Dừng tay!” Anh rống lên, “Cô còn cử động nữa, tôi sẽ đánh chết cô!”
Đàm Hi như bị trúng phải phép định thân, tay chân cứng đờ, nhưng vào giây tiếp theo: “Đồ ngốc nhà anh! Đánh chết bà đây ư? Tôi cào chết anh…”
Lại một lượt gà bay chó chạy mới.
Trong sự vùng vẫy, chiếc khăn tắm quấn quanh người cô càng ngày càng lỏng, sức ép xuống càng ngày càng nặng, cuối cùng, anh quyết định dùng cân nặng cả người đè hết lên người cô.
“Đứng dậy! Nặng chết đi được!”
“Còn dám động tay động chân nữa không?”
Lạnh lùng nhìn anh, Đàm Hi cười châm chọc, “Sao anh không hỏi, sao tôi lại động tay?”
Anh ho nhẹ, che đi sự mất tự nhiên trong mắt, xoay mắt sang nhìn vào hướng khác.
Anh đúng là đã uống không ít trong bữa ăn, sau khi tiễn Lâm Bác Đường đi, lại trùng hợp nhìn thấy cô đứng ở phía bên kia đường, đôi chân trắng nõn lộ hết ra ngoài, vạt áo che xuống, trông như không mặc quần vậy. Lúc ấy, hốc mắt nóng lên, cảm giác nóng bức do rượu tạo ra biến thành ngọn lửa hừng hực từ bụng dưới truyền thẳng lên đầu.
Đi tới như bị ma xui quỷ khiến, lại nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp qua cổ áo được kéo ra, thế là những phòng tuyến lý trí còn sót lại hoàn toàn sụp đổ.
Sau đó, anh cũng không biết là mình say hay tỉnh.
“Sao không nói gì? Chột dạ à?” Đàm Hi mệt rồi, động tác chậm lại, đổi sang tấn công bằng ngôn ngữ.
“Tôi đã nói là không say, là cô không tin đấy thôi!”
“Mẹ kiếp! Người say cũng sẽ nói mình không say!”
“Đó là người khác.”
Ý ở đây là anh thành thật, anh có lý, anh không sai!
“Nói thế là do tôi đơn phương tình nguyện nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm sao?”
Lục Chinh tặng cho cô một ánh mắt khen ngợi.
Đàm Hi tức ứa gan, “Anh có thể vô sỉ thêm một chút nữa không hả?”
“Vô sỉ?” Thấp giọng khẽ nói, chứa đầy ẩn ý, “Ví dụ, như thế này?”
Anh nhìn xuống, Đàm Hi nhìn theo tầm mắt của anh, cuối cùng đáp tại ngực của mình.
Khăn tắm bung ra, để lộ một nửa núi non, tuy không đủ đầy đặn nhưng vẫn có thể phác họa được hình dạng bầu ngực.
“Hạ lưu!” Đàm Hi đẩy anh ra, “Anh còn muốn đè tới khi nào hả?”
“Vừa hay nặn giúp cô mà. Chẳng phải người ta thường nói rãnh ngực có được là nhờ nặn mà ra sao?”
Rầm!
Cảnh vật trước mắt tối sầm, hai tai ù ù, nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
“Anh…” Vẫn là Lục Chinh đó phải không?
“Sợ rồi à?” Một nụ cười lạnh nở trên môi, thần thái quen thuộc, nghiêm nghị đến mức không thể nào với tới được.
Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, “Anh muốn làm gì?”
“Đàm Hi, không chỉ có mỗi cô mới biết tán tỉnh đâu.”
“Cho nên anh đang dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết, Lục Chinh anh mới là cao thủ?”
Bàn tay nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô, khóe môi khẽ động, “Lúc ông đây làm chuyện ngu ngốc, cô em vẫn còn chưa được sinh ra đời, đừng giỡn quá trớn nếu không muốn bị lửa làm bỏng tay“.
“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Nhắc nhở thôi.”
“Hừ…” Đàm Hi cười đầy mỉa mai, học theo động tác nắm lấy cằm người khác của anh, đáp lời, “Chẳng lẽ anh chưa nghe qua câu, núi cao còn có núi cao hơn hay sao? So sánh tuổi tác, ngoài việc chứng minh được anh là một ông già thì còn có tác dụng gì chứ hả? Kỹ thuật có tốt không, đẳng cấp có cao hay không chẳng hề liên quan quái gì về mặt tuổi tác, một ông già 90 tuổi vẫn có thể là trai còn zin, một cô gái mười 18 tuổi có khi đã chinh chiến qua trăm hiệp. Tài xế già thì cứ phải là già sao? Chưa chắc đã như vậy...”
Con ngươi của anh trầm xuống.
Đàm Hi kéo khăn tắm, “Lục Chinh, anh dám nói anh không hề bị tôi dụ dỗ một chút nào?”
“Không hề.”
“Vậy bây giờ anh đang làm gì? Một người đàn ông đè một người phụ nữ, tôi không tin anh không có ý nghĩ vác súng ra trận, trừ phi…”
Trong lòng Lục Chinh kêu lên.
“Anh không cứng nổi.”
“Cô muốn chết à?”
“Có thể hiểu thành, thẹn hóa quá giận không?”
“Cô!”
Đàm Hi giờ tay ra đẩy nhẹ, anh buông cô ra, nằm xuống bên cạnh, hai mắt nhìn lên trần nhà, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở.
Cô bò dậy, không muốn nằm trên chiếc giường này một phút nào.
“Cô dám làm thật à?”
Động đi mang giày của Đàm Hi chậm lại, ánh mắng khẽ lóe lên, “Không hiểu anh đang nói gì…”
“Cô hiểu. Muốn chơi lại không muốn chịu trách nhiệm. Trong mắt cô, Lục Chinh tôi là người dễ bị trêu chọc thế sao?”
Cô đi giày xong, đứng bên giường, nhìn anh từ trên cao, “Vậy anh đã bị tôi trêu chọc chưa?”
Rút một điếu thuốc ra, châm lửa, khói thuốc nghi ngút làm mờ đi khuôn mặt anh.
Đàm Hi nhún vai, “Thôi vậy, xem như tôi chưa hỏi gì.”
“Rồi!” Anh nói, “Tôi là đàn ông, còn cô, là phụ nữ.”
Anh không phải là kiểu người không có cảm giác với nữ sắc, nhưng cũng không phải là kiểu người tùy tiện. Nhiều năm qua, có không ít cô gái tự dâng đến tận cửa, không đơn thuần thì cũng quyến rũ, ai nấy đều có khuôn mặt xuất chúng, thân hình bốc lửa, nhưng lại không có một ai có thể khiến cho anh cảm thấy hứng thú, ngoại trừ Đàm Hi.
Cô là một ngoài lệ.
Một ngoại lệ khiến anh không kịp trở tay.
Đàm Hi không có phản ứng gì, sắc mặt rất bình thường, không hề có tí cảm xúc nào.
Cô hiểu ý của Lục Chinh, chẳng qua chỉ là anh thấy vừa mắt, cái thứ khiến anh có niềm thôi thúc muốn ra tay không phải là tình yêu chó má gì đó, thậm chí còn không được xem là yêu mến nữa, nó đơn thuần chỉ là dục vọng mà thôi!
Không ai cao thượng hơn ai, không phải cô cũng bày trò gây chuyện, muốn xem núi băng phun lửa đấy sao?
“OK.” Búng tay, cô ngồi xuống giường, “Nói ra suy nghĩ của anh xem nào!”
Nếu đã chọc thủng lớp giấy ngăn cách rồi thì chẳng có gì để phải xấu hổ cả.
Lục Chinh không ngờ cô lại thẳng thắng đến thế, chân mày dần cau lại, anh đột nhiên cảm thấy do dự.
Đàm Hi nghiêng đầu, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào anh.
Trong lòng anh như bị mèo cào, không phải kiểu cào nhẹ mà là kiểu cào một đường thật mạnh, sứt da tróc thịt, máu rỉ ra.
“Chúng ta…” Cổ họng nghẹn lại, “Có thể thử xem!”
“Thử gì? Bạn giường? Hay bạn tình?”
Lục Chinh cắn răng, bàn tay đặt bên người siết chặt rồi lại thả ra, thả ra rồi lại siết chặt, cứ thế nhiều lần, mồ hôi đã thấm ướt lòng bàn tay.
“Đều được.” Ánh mắt né tránh, cố tình né đi ánh mắt tìm tòi, truy hỏi của cô.
Đàm Hi đứng lên, hô hấp của anh chậm lại theo từng động tác của cô.
Cô nói: “Tôi cần suy nghĩ mười phút.”
“Ừ.” Gật đầu đồng ý.
Mười phút sau, Đàm Hi ra khỏi nhà tắm, cô đã thay lại chiếc ao thun của mình.
Người đàn ông dựa người vào đầu giường, tay kẹp điếu thuốc gần sắp tàn.
Đàm Hi đi đến trước mặt anh, búng tàn thuốc, ngón tay anh khẽ run lên, đầu thuốc rơi xuống đất, bị cô dùng chân nghiền nát.
“Suy nghĩ xong chưa?” Giọng nói rất khàn, mang theo sự run rẩy, không biết là vì lo lắng hay vì thứ gì khác…
“Ừ, suy nghĩ xong rồi.” Cô cười, khuôn mặt trắng nõn được phủ lên một lớp ánh sáng đầy ấm áp.
Lục Chinh ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi từ chối.”
Nói xong, xách túi bỏ đi.
“Cô có ý gì?”
“Lục Chinh, người muốn chơi là anh, không phải tôi.” Đàm Hi không quay đầu, đóng sầm cửa cửa lại.
Rầm!
Thế giới yên tĩnh.
Tinh! Thang máy đến, Đàm Hi bước vào, không có một ai.
Đúng lúc đó! Đá một cái vào thành thang máy, nguyên một không gian rung động theo, sau đó từ từ lắng xuống.
“Tên khốn Lục Chinh! Muốn kéo bà đây làm bạn giường! Mẹ kiếp, không biết anh lấy đâu ra sự tự tin và cam đảm chết tiệt đó thế không biết?”
Chẹp chẹp…
Chó không sủa là chó biết cắn người, Lúc Chinh thật sự đã khiến cô phải nhìn bằng một cặp mắt khác.
Dĩ nhiên, trong đó chắc có tác dụng của rượu, nhưng nếu anh đã dám nói ra thì chứng tỏ vốn đã có suy nghĩ này trong đầu.
Kiểu người vốn lạnh lùng, một khi đã phóng túng thì mới gọi là không đỡ nổi.
Nhưng như thế cũng có thể chứng minh được, không phải anh hoàn toàn không có cảm giác gì với cô.
Nghĩ đến việc này, Đàm Hi cười, hiện tại quyền chủ động hình như lại thuộc về tay cô…
Lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.
“Alo?” Đối phương bắt máy rất nhanh.
“Ông xã ơi, là em~” Đàm Hi ra khỏi thang máy, bước ra khỏi khách sạn.
Tần Thiên Lâm cau mày, vẫy tay với người bên cạnh, lại chỉ vào điện thoại, người đó cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Hắn đứng lên, đi đến một nơi yên tĩnh.
“Là cô? Có chuyện gì?” Giọng nói căng thẳng, cố ý tỏ ra lạnh lùng.
Đàm Hi bĩu môi, người này hơi bị thù dai đấy...
“Không có gì! Em nhớ anh đó mà ~”
“Cô lên cơn điên gì đó hả?” Hắn ta rùng mình, cả người nổi đầy da gà.
“Chẳng lẽ tôi lại không thể gọi điện thoại hỏi thăm chồng mình sao?” Ba tiếng cuối, cô cố ý nhấn mạnh, Tần Thiên Lâm bỗng cảm thấy mờ mịt.
Nói thật, từ khi Đàm Hi xuất viện, hắn không thể nào hiểu được người vợ trên danh nghĩa của mình đang nghĩ cái gì.
Thậm chí, có lúc Tần Thiên Lâm cảm thấy rất nghi ngờ, sao trên thế giới lại có kiểu người, mới một giây trước còn tươi cười nhìn nhau, yêu kiều như hoa, thế mà vào giây tiếp theo liền nhe nanh múa vuốt, hận không thể nhào lên cắn chết hắn như thế
Những ngôi sao Hollywood chưa chắc có thể diễn xuất tự nhiên được như cô ta.
“Nếu cô chỉ muốn khuya môi múa mép thì thứ lỗi cho tôi không thể tiếp cô được!” Nếu là lúc bình thường, hắn còn có thể ngoáy lại đôi câu, nhưng bây giờ hắn đang có việc quan trọng, không rảnh đi cãi tay đôi với cô.
“Chậc, thật không có tình thú tý nào. Đàn ông quả nhiên là đồ động vật suy nghĩ bằng thân dưới.”
Tần Thiên Lâm cau mày, trong tiềm thức không hề thích cách nói chuyện này của cô, nghe cứ như cô đã gặp nhiều người đàn ông lắm vậy.
“Tôi đang bàn công việc. Cô đừng có vào lúc này mà…”
“Được rồi, tôi là người vợ hiền thục mà, tôi tha cho anh đấy, nhớ về nhà ăn cơm tối đấy nhé ~ À đúng rồi, hình như cậu anh đang tìm anh có việc, bảo anh gọi điện thoại cho anh ta, bye ~”
“Vậy…”
Không đợi hắn lên tiếng, cuộc gọi đã kết thúc.
Tần Thiên Lâm cau mày.
Lục Chinh tìm hắn có việc gì chứ?
Tại sao không trực tiếp gọi cho hắn?
Cho dù cần người chuyển lời, cũng không thể nào là Đàm Hi được!
Hai người này không thân nhau lắm mà?
Hay là đây vốn dĩ chỉ là trò đùa của mụ điên Đàm Hi này?
Mặc dù trong lòng thấy nghi ngờ nhưng Tần Thiên Lâm vẫn gọi vào số máy của Lục Chinh.
Lỡ đâu thật sự có chuyện…
“Alo, cậu à, cháu là Thiên Lâm, nghe nói cậu tìm cháu có chuyện?”
Trong phòng khách sạn, người đàn ông có dáng người cao ráo đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô gái nào đó đang sải bước rời đi, đầu ngón tay bấu chặt vào điện thoại trở nên trắng bệch.
Tay phải buông xuống từ từ siết lại, cuối cùng vo thành hình nắm đấm.
“Ừ, là việc gọi mời thầu của khu đất Bình Luật.”
“Việc này không phải do anh cháu phụ trách hay sao ạ?”
“Gọi cho Thiên Kỳ không được, cháu nhớ chuyển lời bảo nó chuẩn bị sớm vào.”
“Vâng, cháu biết rồi. Cậu, sau này có chuyện gì cứ bảo cháu chuyển lời, không cần tìm Đàm Hi.” Hắn cũng không biết tại sao lại nói ra lời này, giống như… đang cảnh cáo?
“Ừ!”
Đàm Hi!
Thật sự là cô!
Được, được lắm!
Cắn răng, nghiến lợi.