“Đủ rồi!” Giận dữ quát lên, gân xanh nổi đầy trên trán.
Tim gan Tống Bạch đều run rẩy cả lên.
Đàm Hi che mặt, mím môi cười trộm, đương nhiên cô biết câu quát tháo vừa rồi là giành cho ai.
Giả ngốc thôi, dù sao thì cô cứ cố tình không hiểu là được.
Chỗ cắn cứ cắn, chỗ cào cứ cào, không hề ảnh hưởng gì.
Ai bảo cô bị sập bẫy cơ chứ?
Từ khi nhìn thấy Lục Chinh, Đàm Hi đã muốn làm như vậy rồi, nay cơ hội dâng đến tận miệng, cô không mượn rượu giả say thì sao được cơ chứ?
Mắt lạnh liếc nhìn, sự nguy hiểm đã dần tan biến đi.
Đàm Hi khẽ run, nhìn anh sợ hãi, móp mép cái miệng, khỏi phải nói có bao nhiêu ấm ức.
“Không thể yên tĩnh một lát được à?” Tức giận xen lẫn bất đắc dĩ, sự phiền toái khó nén được, đúng là anh bị trúng tà rồi nên mới đi cứu cô!
Đàm Hi mím môi, vùi đầu vào trong lồng ngực người đàn ông, giả chết.
Tống Bạch tưởng rằng người bị nói là mình nên đầu càng cúi thấp hơn, “Anh, em sai rồi!”
Giọng nói to rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc, ai không biết còn tưởng rằng ở đây đang huấn luyện tân binh.
Đàm Hi đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, “Xin lỗi!”
Tống Bạch ngó nhìn anh mình.
Lục Chinh gật đầu.
“Xin lỗi…” Không cam tâm tình nguyện.
“Không nghe rõ.”
“Đồ đàn bà chết tiệt, cô đừng có quá đáng nhé!”
“Tôi cứ quá đáng đấy, thì làm sao?”
“Cô!”
Đàm Hi đỏ mắt, dáng vẻ quyết không bỏ qua, Tống Bạch mắng chửi một câu, lúc này mới hắng giọng…
“Xin lỗi!”
Đáp lại anh ta là một cái lườm, cộng thêm một tiếng hừ lạnh.
Tống Bạch nắm chặt tay, cắn chặt răng.
Món nợ này anh ta sẽ nhớ kỹ!
Bác sĩ vội vã mang hòm thuốc đến, bị Triệu Bân tóm lấy cổ áo, đẩy đến trước mặt Tống Bạch.
“Mau cầm máu lại!” Gần như gào rít lên.
Hắn biết, chuyện đến mức này đã không thể thu xếp được nữa rồi, còn liên quan tới cả tôn đại Phật Lục Nhị kia nữa, lúc này, điều duy nhất hắn có thể làm là không để cho Tống Bạch xảy ra chuyện!
“Anh, anh có quan hệ gì với cô ta?” Bỏ ngoài tai sự khuyên ngăn của bác sĩ, Tống Bạch không muốn băng bó, ánh mắt nhìn thẳng vào Đàm Hi.
Nhất thời yên lặng.
“Chuyện của anh có cần phải nói cho em biết không?” Nghiêm khắc, cuồng ngạo.
“Nếu như là người của anh, em có thể không truy cứu; nếu như không phải thì cô ta bắt buộc phải ở lại.”
Con thỏ nổi điên còn biết cắn người, huống hồ Tống Bạch vốn là kẻ sĩ diện.
“Ở lại?” Cười lạnh, “Em muốn làm gì?”
“Chơi chết cô ta.”
“Khốn nạn! Em được dạy dỗ như thế đấy à?”
“Cô ta làm em bị thương. Đổ máu rồi!”
“Câm miệng!”
“Anh, trong ấn tượng của em, anh không phải người thích xen vào chuyện của người khác như vậy!”
Ánh mắt tối sầm lại, “Em muốn nói gì?”
“Cô ta là bạn gái của anh?” Chần chừ, “Người tình? Hay là… bạn giường?”
Đàm Hi cắn răng, kéo tay áo người đàn ông, Lục Chinh cúi đầu nhìn cô, thấy hai má cô gái đã đỏ bừng, đôi mắt đê mê, khóe miệng cũng đã rách ra, máu đỏ đang chảy ra ngoài.
“Nóng quá…”
Giơ tay ra, sờ thử nhiệt độ trên trán cô, vẻ mặt người đàn ông ngưng trệ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Tống Bạch, suýt nữa thì khiến người đối diện hóa thành khối băng.
“Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Thuốc giải.”
Tống Bạch nhìn Triệu Bân, Triệu Bân lại tóm lấy dì Hồng, “Giao đồ ra đây.”
“Không, không có…”
“Bà nói lại lần nữa xem?”
“Cậu Triệu, thứ này thực sự không có thuốc giải!” Hai tay dì Hồng chắp lại trước ngực, nước mắt nước mũi chảy xuống, lớp trang điểm kỹ lưỡng giờ đây đã nhem nhúa, nhìn còn gớm ghiếc hơn cả nữ quỷ.
“Cũng không phải không có cách khác…” Tống Bạch tiếp lời, lúc này anh ta đã không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn để bác sĩ băng bó cho.
Lục Chinh càng nhíu mày chặt hơn.
“Thứ cô ta cần bây giờ không phải là thuốc giải, mà là–đàn–ông!”
Đàm Hi hoảng hốt, cô sắp không chịu nổi nữa, lại sợ Lục Chinh thực sự giao mình cho Tống Bạch thì coi như xong đời.
Vậy nên, cô càng ra sức khiêu khích.
Cách lớp quần áo, tìm thấy chỗ đó, khẽ rên rỉ mấy cái, đầu lưỡi đảo quanh, lại dùng răng cọ xát.
Tay người đàn ông càng siết chặt hơn, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.
“Anh nhẹ thôi, đau…” Khẽ khàng uyển chuyển, âm cuối run rẩy, giống như chú mèo lười biếng đang làm tổ trong lòng chủ nhân làm nũng đáng thương.
Cô cược người đàn ông này bề ngoài cứng rắn nhưng trái tim vẫn chưa hoàn toàn đông cứng như băng!
Cuối cùng, Đàm Hi đã thắng.
Cô được anh bế lên, lắc lư rời đi.
“Đợi… đợi đã…”
Bước chân khựng lại.
“Tiểu Ảnh Tử, bạn tôi…” Ánh mắt trong trẻo nhìn về phía người đàn ông mang theo sự cầu xin yếu ớt.
Một lúc sau, anh mới nói, “Thư ký Trần, cậu ở lại, trông chừng người cho kỹ, thông báo cho Vệ Phong đến đón. Nhân tiện, gọi điện báo tin cho Tống gia.”
“Vâng.”
Tống Bạch vừa nghe gọi điện về nhà thì nhất thời luống cuống.
“Anh! Em đã để anh đưa người đi rồi, anh có thể giơ cao đánh khẽ được không, đĐừng để mẹ em biết đi mà?”
“Không được.”
Tống Bạch: “…”
Câu trả lời này, rất Lục Chinh, không hề khó đoán.
Đàm Hi mơ màng, nhưng cô cũng biết, đã thoát khỏi nguy hiểm, không còn phải lo lắng gì nữa nên cô càng không kiêng nể gì hết.
“Cậu…”
“…”
“Hình như cháu bị sốt rồi, phải làm sao đây?”
“…”
“Khó chịu quá…”
“…”
“Cháu, muốn uống nước.” Lè lưỡi ra, liếm láp vùng da đang rỉ máu, chỗ lưỡi bị rách lại có máu tươi trào ra.
Ngay cả cánh môi cũng phủ thêm một lớp màu đỏ tươi, đẹp đẽ dọa người.
Nhưng đôi mắt đó vẫn trong suốt như nước, cứ nhìn chằm chằm vào anh, không màng thế sự, lại ngây thơ vô tri, giống như một tờ giấy trắng.
Trái tim Lục Chinh không khỏi mềm nhũn ra, bất giác lại nổi lên cảm giác cáu giận.
Đối với cô ấy, hay là… đối với mình?
“Cô gái, em không nên trêu chọc tôi!”