“Có việc gì à?” Mở ra, dựa người vào cửa…
Tần Thiên Mỹ xách theo hai túi giấy, lắc lắc, “Đưa giày cho mày.”
Đàm Hi ồ một tiếng, giơ tay nhận lấy.
Tần Thiên Mỹ lùi về sau một bước, tránh tay cô ra, “Không mời tao vào trong ngồi à?”
Trong lòng dấy lên sự cảnh giác, đổi một thế đứng thoải mái hơn, Đàm Hi cười đầy ngả ngớn.
“Làm á? Tôi lại không giỏi món đó...”
Tần Thiên Mỹ ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu ra, tức đến mức mặt đỏ bừng, “Mày… không biết xấu hổ!”
Nghiêng đầu, ghé lại gần, làn da mịn màng của cô gái như quả trứng gà bóc vỏ, “Này, mặt ở đây, đừng có không muốn.”
Tần Thiên Mỹ nhìn Đàm Hi như quái vật, Đàm Hi nhún vai, mặc kệ cho cô ta quan sát.
“Có thấy được bông hoa nào không?”
“Mày!”
“Vẫn vào làm… chứ?”
“Đàm Hi, mày khiến tao thấy thật ghê tởm!” Nói xong, chạy trối chết.
“Xời, ranh con, ai biết cô muốn vào làm gì chứ?” Mỗi tay xách một cái túi, vào phòng, đóng cửa.
Tặng miễn phí mà, có đồ ngốc mới không cần, mẫu mới nhất của JimmyChoo, lời to rồi!
Nói đến cô ba Tần bị chọc tức đến mức phải bỏ đi, cô ta quay trở về phòng, trong đầu toàn là nụ cười hạ lưu đắc chí của Đàm Hi, “A a a!!!”
Lục Thảo nghe thấy tiếng động, vội đẩy cửa vào, “Sao thế? Ai lại chọc giận con rồi?”
“Đều do Đàm Hi! Cái con ranh đê tiện không biết xấu hổ đó!”
Lục Thảo cau mày, “Chú ý cách dùng từ của con.”
Giàu có đã lâu, bà ta không thích nghe những lời này, mất hết hình tượng.
“Chẳng lẽ con nói sai à?” Tần Thiên Mỹ nhảy cẫng lên như một con sư tử cái xù lông, “Nó chính là đồ đê tiện! Không chỉ đê tiện, lại còn hạ lưu!”
“Chó cắn con một cái, chẳng lẽ con muốn cắn ngược lại nó à?” Lục Thảo thở dài, ngồi bên giường, vỗ về con gái.
Tần Thiên Mỹ nghe thế, cơn tức giận trong lòng đã vơi đi một nửa.
“Chuyện mẹ dặn con thì sao?”
“Nó không cho con vào.”
Lục Thảo cười lạnh, “Cảnh giác ghê đấy…”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Yên tâm.” Lục Thảo vỗ tay cô ta, cười chắc nịch, sự tự tin cay nghiệt xuất hiện trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của bà ta.
“Mẹ, mẹ nghĩ ra cách khác rồi ạ?!”
Lục Thảo gật đầu.
“Sao mẹ không nói sớm? Hại con lo lắng nãy giờ…”
“Bảo con vào phòng nó xem thử chẳng qua chỉ là một cách do thám trá hình thôi, con không cần coi là thật.”
“Thăm dò ạ?” Tần Thiên Mỹ có hơi không hiểu lắm, bảo cô ta ra ngoài đường giở trò khóc lóc kêu la thì được chứ chơi trò âm mưu thì cô ta quả thật không có năng khiếu.
Thử nghĩ xem, một cô chủ nhà giàu từ khi sinh ra đã luôn được sống trong môi trường yên bình, thuận lợi, lại còn là đứa con gái duy nhất trong nhà thì có thể thông minh lanh lợi tới mức nào cơ chứ?
May mắn cũng là bất hạnh.
“Thiên Mỹ, con phải nhớ kỹ, làm việc gì thì cũng không được kiêu căng nóng vội, không được chủ quan bất cứ lúc nào, cho dù có chắc thắng đi chăng nữa thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng.”
“Không nghiêm trọng như vậy chứ…” Chẳng phải chỉ là ngáng chân cô ta, thế này thì cẩn thận quá mức rồi, cũng đâu phải là làm chuyện gì ghê gớm lắm đâu.
“Con vẫn không hiểu gì hết.” Lục Thảo lắc đầu, thở dài, “Đàm Hi đã có phòng bị, vào lúc nào, đối với ai, nên nói những lời gì, tuy có vài hành vi vô lý nhưng không hề làm sai. Con nghĩ rằng cô ta đơn giản như bề ngoài sao?”
Tần Thiên Mỹ trừng mắt, ánh mắt lóe lên, “Cô ta cố ý nói những lời đó để đuổi con đi!”
“Cho nên, đừng nên coi thường bất kỳ ai.”
Đúng là gừng càng già càng cay, qua một khoảng thời gian quan sát, Lục Thảo phát hiện, đứa con dâu Hai này quả thực không hề đơn giản chút nào!
Mồm miệng láu lỉnh, có thể khiến người ta tức chết, còn không thể tìm được sơ hở nào để phản bác lại.
Tuy lời lẽ khó nghe nhưng đều có lý, nhìn như lỗ mãng vô tri, nhưng trên thực tế, giăng bẫy khắp nơi, chỉ đợi người ta sa chân rơi xuống.
To gan lớn mật, sinh sự đến tận trước mặt Tần Tấn Huy mà vẫn không hề lúng túng hay mất bình tĩnh, diễn xuất như một kẻ lõi đời, hiểu biết rât sâu về giới nhà giàu.
“Nó… thật sự ghê gớm thế ạ?” Tần Thiên Mỹ khó có thể chấp nhận được, “Có phải mẹ đã nghĩ quá nhiều rồi không?”
Lục Thảo cau mày, “Theo lý mà nói, với độ tuổi này thì nó không thể có sự mưu trí thông minh như vậy, nhưng…”
“Mẹ, ngay cả bản thân mẹ cũng không chắc chắn, hơn nữa, nếu Đàm Hi thật sự tài giỏi như mẹ nói thì tại sao vẫn bị anh Hai đánh đến thừa sống thiếu chết, cô ta không biết nghĩ cách tự cứu mình sao?”
Sự nghi hoặc càng lúc càng tích tụ nhiều hơn trong đáy mắt của Lục Thảo.
Đúng vậy, nếu nó có tâm tư kín đáo như vậy, sao lại không giữ chặt được người đàn ông của mình?
“Con thấy chúng ta đừng ở đây đoán mò nữa, là bản thân chúng ta tự hù dọa mình thôi. Đàm Hi có ghê gớm hơn nữa thì cũng chỉ là một người thường, con không tin nó có ba đầu sáu tay!” Tần Thiên Mỹ rất không thích cách nói chuyện đầy ý tán dương Đàm Hi.
Trong mắt cô ta, Đàm Hi là một con nhóc lưu manh, tự cho rằng mình rất tài giỏi, nhưng trên thực tế thì chẳng là cái thá gì!
Bên này, hai mẹ con đang bí mật bàn bạc, bên kia, Đàm Hi đang đi đôi JimmyChoo được dâng lên cửa miễn phí phối cùng với số ít quần áo có hạn trong tủ.
Cảm xúc thời trang trời sinh của nguyên chủ, cộng thêm kiến thức ở kiếp trước của Đàm Hi, chỉ gói gọn trong một từ: Hoàn mỹ!
Đứng múa may trước gương, tiện tay túm lấy điện thoại đang đổ chuông liên tục, không buồn nhìn đến tên người gọi tới.
“Alo…”
“Chị Đàm, em, A Phi đây!”
Cô hơi khựng lại, say rượu cộng thêm việc dậy sớm không chỉ ảnh hưởng đến trí nhớ mà còn khiến phản ứng cũng chậm lại.
“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?”
“Không phải hôm qua chị chủ động đưa cho em, anh Hoán và cả Phì Tử sao? Chị cũng lưu lại số của ba người bọn em rồi mà.”
“Thế hả?”
“Đúng vậy“.
“Ồ, có việc gì, nói mau, chị Đàm của cưng đang bận!”
“Cũng không có gì, cái tên tối hôm qua bị chị đập ngất, hôm nay đã tỉnh lại trong bệnh viện, Ngụy Cương dẫn người qua đó, em đoán chắc là vì muốn làm rõ thân phận của chị.”
“Thân phận của tôi á?” Đàm Hi dừng lại, cả khuôn mặt nghệt ra, “Cậu có ý gì, nói cho rõ ràng!”
“Khụ khụ… tức là có khả năng chúng nó đang nghĩ chị là chị dâu nhỏ, anh Hoán bảo em nhắc nhở chị, lúc ra ngoài nhớ chú ý một chút.”
“Đậu xanh! Có giỏi thì cậu nói lại lần nữa xem!”
“… Chị Đàm, xin lỗi, tụi em cũng không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này.”
“Xin lỗi? Kéo tôi xuống nước, sau đó xin lỗi là xong à? Ngày nào đó bà đây bị chém chết trên đường, có phải cậu cũng chỉ nói một câu “xin lỗi” là có thể phủi mông bỏ đi không?”
“Em không có ý đó…”
“Chứ cậu có ý gì?”
A Phi liên tục kêu khổ, sao hắn lại dính vào chuyện này cơ chứ?
Đầu dây bên kia đâu phải phụ nữ, rõ ràng là một con khủng long cái có một cái họng vô cùng lớn!
“A Phi phải không? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này chưa xong đâu nhé! Người do tôi đập, vì một xiên thịt dê, tôi nhận, nhưng chị dâu nhỏ chết tiệt gì đó mà cậu nói thì không hề liên quan đến tôi. Muốn thuận thế đẩy thuyền, đẩy tôi ra gánh trách nhiệm, Ân Hoán nghĩ quá hay rồi đấy! Hắn muốn bảo vệ người phụ nữ của hắn, OK, tôi không có ý kiến, nhưng lấy tôi ra làm bia đỡ, nằm mơ đi cưng!”
“…”
“Hôm nay tôi nói cho cậu biết, đã lăn lộn ngoài xã hội thì đừng có sợ bị chém. Các người muốn kéo tôi lên thuyền thì phải xem thử xem bà đây có đồng ý hay không! Không có chỗ dựa mà tôi lại dám lăn lộn với một đám lưu manh đầu đường xó sợ như các cậu sao?”
Đàm Hi giơ điện thoại lên, càng về sau, giọng điệu càng nhẹ nhàng, thậm chí có sự thảnh thơi nhưng mèo vờn chuột.
“Chị có ý gì?” A Phi kinh hãi.
Hắn dự đoán được đối phương sẽ tức giận, thậm chí là các loại phản ứng như sợ hãi, khóc lóc, cầu xin an ủi v.v... Hắn đều đã nghĩ ra cách để đối phó.
Cùng lắm thì nói vài câu mềm mại, không thì dùng vài chiêu lưu manh, đảm bảo sẽ khiến các cô em choáng váng mặt mày, nhất là với kiểu học sinh như Đàm Hi, trong lòng lúc nào cũng có một mơ tưởng kiểu như “bang chủ hắc bang phải lòng tôi” thì càng dễ như trở bàn tay.
Nhưng trăm suy ngàn tính lại không tính ra được tình hình trước mắt, cô quá bình tĩnh!
Từ sự tức giận lúc ban đầu đến sự bình tĩnh của bây giờ, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Thậm chí, hắn có thể tưởng tượng ra được dáng ngồi nhàn nhã, nụ cười xảo quyệt của đối phương.
Sự việc đã xảy ra vượt khỏi dự đoán của hắn, A Phi bỗng cảm thấy thật lo lắng.
“A Phi bé nhỏ, hai tiếng “chị Đàm” không phải để gọi chơi đâu nhé! Các người giỏi việc tính toán, chẳng lẽ tôi lại không? Các người chừa lại đường lui, chẳng lẽ tôi lại không? Lăn lộn nhiều năm như thế, cao lắm cũng chỉ là một tên ác bá đường phố. Bà đây thật sự rất muốn giơ ngón tay giữa vào mặt các người“.
“Cô!” Lời của người phụ nữ này giống như một cái bạt tai, đánh mạnh vào mặt hắn, A Phi vừa tức vừa xấu hổ, chỉ hận không thể cúp máy, tìm một chỗ để trốn.
“Tôi biết, cậu chỉ là người truyền lời thay Ân Hoán, để cho có qua có lại, tôi cũng nhờ cậu chuyển dùm một câu: Ngưười trẻ tuổi đừng nên quá độc ác, cá khô cũng có thể biết lật người, cũng đừng nên khiến mọi chuyện qua bê bết, bởi vì dù cá có chết thì lưới có khi cũng sẽ rách. Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi!”
“Vậy cậu lặp lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào.”
A Phi: “…”
Phản kháng vô hiệu, hắn đành phải làm thôi. Không thể ngờ được rằng, có một ngày, A Phi hắn lại cam tâm tình nguyện bị một người phụ nữ sai bảo, mà người phụ nữ này có thể vẫn chưa phải là người phụ nữ chân chính, chỉ có thể xem là… cô bé?
Khóe môi giật giật, có một sự bất lực khổ sở, hắn dám khẳng định, chuyện mà anh Hoán giao cho đã hỏng bét rồi.
Còn cái người tối hôm qua vẫn nâng ly chạm cốc, xưng huynh gọi đệ với bọn họ cũng đã trở nên mờ nhạt, mơ hồ.
Cô ta là ai? Tại sao cô ta có thể bình tĩnh, thậm chí không hề thấy sợ hãi như thế?
Cô ta nói, các người biết chừa đường lui, chẳng lẽ tôi lại không biết?
Càng nghĩ càng thấy choáng váng, một thứ cảm giác sợ hãi khiến A Phi gần như ngạt thở, vừa kết thúc cuộc gọi, hắn đã phải gọi ngay cho một số điện thoại khác.
“Anh Hoán ơi, xảy ra chuyện rồi, cô ta…”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Còn Đàm Hi thì hoàn toàn ngược lại, vừa vứt điện thoại liền ngã nhào xuống giường, cười nắc nẻ trắng trợn.
“Nhãi ranh, tính kế bà à, chán sống rồi chứ gì!”
Hơn nữa, không nói đến việc tối qua cô đội mũ lưỡi trai, ngồi quay lưng với đám người Ngụy Cương, cho dù ngồi đối diện thì với tình cảnh hỗn loạn hôm ấy, ai lại rảnh hơi tới mức chú ý đến cô chứ?
Đàm Hi thầm nghĩ, với điều kiện ngoại hình của cô, cộng thêm việc trước khi ra khỏi nhà, cô đã cố ý ăn mặc sao cho trẻ hơn, khiến cô trông rất có style của học sinh.
Sự tồn tại ngoan ngoãn lại vô hại như cô vốn chẳng đáng để đám du côn đang mải mê đòi chém đòi giết nhìn lấy một lần.
Còn về cái tên xui xẻo bị cô lấy chai đập vào đầu, còn chưa kịp nhìn rõ kẻ thù đã gục tại chỗ rồi. Đàm Hi chẳng hề thấy lo lắng, cho dù Ngụy Cương có hỏi đến rách miệng thì cũng chưa chắc đã tra ra được thông tin gì.
Nếu Ân Hoán đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa!
Không ăn được thịt dê thì cũng phải bứt vài cọng lông cho dê thấy đau, có thế trong lòng mới thấy thoải mái được!
Lật người ngồi dậy, lấy chiếc máy tính mới từ trong balo ra, mở máy, cài đặt mật mã theo thói quen, không phải là chuỗi chữ số đơn giản mà một bức hình động, một vật giống như khúc cây nổi trong màn hình, một quả cầu nhỏ nhảy loạn xạ theo khung màn hình.
Mười ngón tay nhỏ xinh lướt như bay, trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang lên mỗi tiếng gõ bàn phím, nếu có người cùng ngành ở đây, nhất định có thể nhìn ra, động tác của Đàm Hi thuần thục, điều khiển linh hoạt, người bình thường không thể so sánh được.
Ánh nắng buổi sáng rọi vào phòng, đậu trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, sáng rõ từng góc cạnh, thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại, hai hàng mi khẽ động, ánh mắt nghiêm túc.
Thời gian càng trôi qua thì càng có nhiều khúc gỗ xuất hiện trên màn hình, cuối cùng tập hợp lại thành một mê cung, quả cầu nhỏ hiếu động bị khóa chặt lại vào vùng trung tâm.
“Yes!” Đại công cáo thành.
Nhập lệnh mở máy đã được cài đặt sẵn vào trong máy tính, màn hình trở nên sáng bừng, hình nền quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
Cài đặt wifi, liên kết, phá được mật mã không quá 3 giây, lại dùng thêm một chút thủ đoạn nhỏ để giấu địa chỉ IP thật đi, cuối cùng đăng nhập vào trang web của cục giao thông…
Nếu như cô nhớ không lầm, đối diện quán ăn có một ngã tư, sau khi thống nhất quy hoạch, cục giao thông ra lệnh lắp đặt đèn giao thông và camera, mà vị trí của camera lại nằm đối diện với quán đó!
Cũng may, cô có thói quen đọc báo mỗi ngày, hơn nữa trí nhớ cũng không tồi.
Hai mươi phút sau.
Đàm Hi tắt máy tính, ngửa người ra sau, ngã thẳng vào trong ổ chăn.
Cô nằm yên, đôi mắt lanh lợi dán chặt vào trần nhà, sau một phút đồng hồ, cơ thể căng cứng mới từ từ thả lỏng.
“Lâu không luyện, tay đơ hết rồi…”
Cử động ngón tay, thấy có hơi tê mỏi.
Mò tìm di động, Đàm Hi xoay người xem nhật ký cuộc gọi đến, có sáu cuộc gọi nhỡ, toàn là của Phì Tử.
Đàm Hi đột nhiên cảm thấy cạn lời.
Đang chuẩn bị gọi lại thì hắn lại gọi tới tiếp.
Đàm Hi bắt máy, “Tôi nói này Phì Tử, cậu rảnh lắm phải không, sao cứ gọi cho tôi hoài thế hả?”
“Chị Đàm! Bà cô của tôi ơi! Lúc nào rồi mà chị vẫn còn tâm trạng nói đùa thế hả?”
“Ối, gấp đến thế cơ à? Chẳng lẽ… tìm gái nhưng quên đem theo tiền? Tôi không có tiền đâu nhé…”
Phì Tử nghe mà méo mặt, thím béo ra ban công gom quần áo, tiện tay đập hắn một cái, “Nhăn nhó cái gì? Nói chuyện cho đàng hoàng!”
Cái người bị đập gật đầu lia lịa: hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ.
Nhìn bà thím nhà mình rời đi, Phì Tử mới lại kêu lên, “Chị, chị ruột của em, xin chị đừng đùa nữa, thật sự có chuyện gấp mà! Chuyện lớn đấy!”
“Ừ, tôi đang nghe đây, cậu nói đi.” Dựa vào đầu giường, một chân co lại, một chân kia gác lên trên.
“Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý. Cái người bị chị đập ngất đi ấy, Ngụy Cương đã đến bệnh viện vặn hỏi, chúng nó tưởng chị là chị dâu! Em lo chúng sẽ trả thù, chị nhất định phải cẩn thận, hạn chế ra ngoài, đám chó chết đó không có tình người đâu! Đợi chuyện này lắng xuống rồi hãy lại ra ngoài. Trên tay em vẫn còn hai vạn tệ, có hơi ít một chút, nhưng muỗi dù có nhỏ thì vẫn có tí thịt, chị cứ xài trước, không đủ thì để em nghĩ thêm cách. Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến chị...”
Đàm Hi kinh ngạc, hỏi cậu: “A Phi đã gọi điện thoại cho cậu rồi sao?”
“A Phi? Không ạ… Sáng nay em đến bệnh viện lấy thuốc cho thím, bám theo Ngụy Cương lên lầu, nghe lén chúng nói mới biết được chuyện này… A Phi cũng biết hả? Sao không nghe nó nói gì…”
Mặt mày Đàm Hi trầm xuống, ánh mắt nặng nề.
Thì ra, cô vẫn nghĩ về người ta quá đơn giản, cũng quá cao thượng.
“Chị Đàm? Chị có đang nghe em nói không?”
“Ừ, tôi đang nghe.” Khẽ nhắm mắt, giấu đi cảm xúc đang cuộn trào, “Phì Tử này, lỡ tôi bị chém chết thì sao?”
“Không đâu! Chị đừng sợ, cùng lắm thì em đỡ thay chị.”
“Cậu thay tôi á?” Đàm Hi cau mày, cảm thấy kinh ngạc, “Không sợ chết à?”
“Sợ, sợ chứ! Nhưng chị vì cứu em mới bị Ngụy Cương để ý đến, nói thẳng ra thì em nợ chị một mạng, vốn dĩ phải nên trả lại cơ.”
“Chết sạch rồi thì tính sao đây?” Đàm Hi nửa đùa nửa thật.
“Hì hì…” Đầu dây bên kia truyền lại hai tiếng cười ngây ngô, “Em á hả, mỡ dày, chắc chắn sẽ không có việc gì. Chị gầy như thế, sao mà chịu nổi chứ?”
“Lỡ có nguy hiểm, cậu không sợ chú thím cậu đau lòng à?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, “Chị, nếu… em nói nếu thôi, nếu như em có mệnh hệ gì, chị có thể chăm sóc họ thay em đợc không?”
“Tôi á?”
“Chị đừng hiểu lầm, em không bảo chị nuôi họ tới già! Họ đều có tiền bảo hiểm, chuyện hậu sự cũng đã nhờ bên bộ máy phúc lợi, chị chỉ cần thường xuyên đến thăm họ, uống trà với chú, trò chuyện với thím là được.”
“Xem ra, cậu đã lên kế hoạch từ sớm rồi!”
“Thật ra, từ khi bước vào con đường này, em đã chuẩn bị xong từ lâu rôi…”
Chuẩn bị gì, hai người đều hiểu.
“Cũng may, những thứ cần sắp xếp đã sắp xếp xong cả rồi, cho dù không có em ở bên cạnh, cũng vẫn có thể khiến cho hai người ấy yên tâm hưởng thụ tuổi xế chiều, hì hì… em cảm thấy bản thân cũng khá chu đáo đấy chứ.”
“Cậu không hối hận, không định cưới vợ à?”
“Haizz, loại người như tụi em thì làm gì cưới được vợ? Khác nào hại đời con gái nhà người ta chứ…”
Đàm Hi chép miệng, “Cậu cũng biết thân biết phận đấy.”
“Thì đó! Em đã tệ lắm rồi, không thể kéo người khác cũng tệ theo được.”
“Ừ, suy nghĩ khá hay.”
“Chị, chị vẫn chưa đồng ý đến thăm nom chú thím em!”
“Không hứa.”
“…”
“Trách nhiệm của bản thân thì bản thân phải tự gánh lấy, đừng có nghĩ đến việc mượn tay kẻ khác để thực hiện mưu kế của mình“.
“… Ồ.” Phì Tử không trách cô, nhưng có hơi thất vọng, thậm chí, hắn còn nghĩ không biết có thể mua một đứa bé hơi lớn một chút từ tay bọn buôn người về để chăm nom chú thím được hay không…
Đàm Hi biết đầu óc người này không đủ sâu xa, không dám trêu chọc hắn nữa, “Phì Tử à, những điều cậu nói đều không được thành hiện thực, bởi vì cậu sẽ sống, sống rất tốt, cưới vợ sinh con, sống lâu trăm tuổi.”
“Chị, chị đừng an ủi em nữa. Bản thân em thế nào, em hiểu rất rõ, cả đời này không thể nào tốt được…”
“Chó má! Chỉ cần vẫn còn sống thì mọi thứ đều có khả năng, vực tinh thần dậy cho tôi, tôi vẫn còn có chuyện cần cậu đi làm đây“.
“Chuyện gì, chị nói đi, em chắc chắn sẽ làm được!”
“Chỉ có điều, cậu phải hứa không được nói với ai, bao gồm đám anh em kia của cậu.”
“... Được.”
Đàm Hi cúp máy, mở to hai mắt, chớp chớp, không biết đang nghĩ điều gì.
Di động bị cô vứt đến chân giường, chắc sẽ không có ai gọi tới nữa đâu.
Sau đó, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhắm mắt, mở mắt ra thì mặt trời đã xuống núi, ngoài khung cửa, ánh nắng rực rỡ nhuộm hồng nửa bầu trời, ở một góc trong vườn hoa, cành liễu đung đưa theo gió tạo ra những tiếng lao xao.
Nhìn xuống cổ tay, mẹ kiếp, bốn giờ mười lăm phút chiều.
Hoàn toàn bỏ lỡ bữa cơm trưa!
Cào mái tóc rối xù, ngồi dậy, chân vừa chạm đất, mặt mũi tối sầm lại, cảm giác choáng váng cũng ập tới theo.
Tay phải bám chặt vào thành giường mới không bị té ngã, Đàm Hi khẽ mắng: Bệnh thiếu máu chết tiệt!
“Thím Vương, phiền thím pha cho tôi một cốc nước đường.” Đợi đến khi tỉnh táo lại, việc đầu tiên chính là xông thẳng vào nhà bếp.
Buổi sáng ăn được bát mỳ, vì đuổi theo Tần Thiên Lâm nên không kịp ăn thứ khác, lại bỏ lỡ bữa trưa, bây giờ cô đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng, chẳng trách lại thấy chóng mặt.
“Mợ Hai, của mợ đây. Tôi để lọ đường ở bên tay phải của cô, nếu không đủ thì cô tự thêm vào nhé!”
“Cảm ơn!”
Ngẩng đầu, uống cạn, bỏ cốc vào bồn rửa bát, Đàm Hi xoay người rời đi.
Trùng hợp lại đụng phải Tần Thiên Lâm vừa mở cửa bước vào, bốn mắt nhìn nhau, rồi đồng thời né nhau.
Một người thì hung hăng âm hiểm, một người thì ngạo nghễ kiêu căng.
Ngay lúc lướt qua nhau, Đàm Hi liếc nhìn, thấy những chiếc mụn li ti xuất hiện trên cái trán bóng loáng của hắn ta, đỏ đến chói lòa, bởi vì làn da của hắn trắng quá mức nên vừa nhìn liền thấy gai mắt, thê thảm không thôi.
Nhớ đến bát mì sa tế vào buổi sáng, dường như Đàm Hi đã hiểu ra gì đó.
“Ha ha…”
Tha cho cô, cô thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi.
Sắc mặt của Tần Thiên Lâm lập tức trầm xuống, hắn cố gắng đè nén cơn thịnh nộ.
“Hả hê lắm hả?”
“Nếu anh nghĩ thế thì tôi cũng không có gì để nói.” Đàm Hi nhún vai, bởi vì đây là sự thật mà!
“Tặng cô một câu: Kẻ đê tiện chỉ biết già mồm.”
Đàm Hi híp mắt, cười, “Có qua mà không có lại là bất lịch sự. Nên tôi cũng cố gắng tặng anh một câu: Làm bộ làm tịch sẽ bị sét đánh.”
Hai người xoay người, đường ai nấy đi.
Sáu giờ mười lăm phút, chuẩn bị dùng cơm, Đàm Hi đói kinh khủng, nhờ thím Vương xới cơm tới ba lần.
“Trông chị dâu Hai có vẻ rất đói nhỉ?”
Đàm Hi trợn mắt nhìn cô ta, đã biết còn hỏi.
“Lúc trưa tôi có đi gõ cửa, gọi chị ra ăn cơm, nhưng không nghe thấy gì, cứ tưởng chị đã ra ngoài.”
“Ừ, có đi thật, đi gặp Chu Công.”
Khoe môi Tần Thiên Lâm co giật.
Tần Thiên Kỳ thì lắc đầu cười, Sầm Vân Nhi gắp đồ ăn vào bát của anh ta, “Thịt kho anh thích ăn nhất, ăn nhiều vào.”
“Cảm ơn, anh tự biết gắp, em cũng ăn đi.”
Nụ cười trên gương mặt Sầm Vân Nhi khựng lại, nhưng chỉ trông giây lát liền trở lại bình thường.
Dùng cơm xong, Đàm Hi tiếp tục đi ra vườn hoa tản bộ tiêu cơm, khoảng bốn mươi phút sau, Tần Thiên Kỳ bắt đầu chạy bộ, cô trở về phòng mình.
Ôm máy tính chơi game một lúc, lại cầm điện thoại xem tin tức.
Chán rồi thì ôm đồ ngủ vào phòng tắm, sau đó, tiếng xả nước nhanh chóng vang lên. Tắm táp sạch sẽ thơm tho, xoay người nằm xuống, lăn lộn trong ổ chăn, bộp…
Di động rơi xuống đất.
Nhặt lên kiểm tra một lượt, không hỏng. Ngón tay cái chạm vào màn hình, vô tình mở ra mục Danh bạ, không có những cái tên bắt đầu bằng A, B, cho nên, cái tên “Chàng Ngốc” liền chiếm ngôi đầu bảng, sáng ngời, chói mắt.
Bao lâu rồi chưa gặp nhỉ?
Đàm Hi đếm ngón tay, từ buổi sáng chia tay không vui vẻ ấy đến bây giờ…
Mẹ ơi! Sắp một tuần rồi!
Tròng mắt đảo tròn, nhếch miệng, gương mặt tràn ngập sự ngả ngớn, cô ấn vào nút gọi màu xanh…
“Alo.” Trầm thấp, từ tính, có chút thờ ơ nhưng vẫn khiến người khác điêu đứng như cũ.
“Đêm dài cô đơn khó chịu, Nữ thần sẽ “high” cùng ngài, mặc ngài thưởng thức, đảm bảo hài lòng, xin hỏi ngài có nhu cầu…” chăm sóc đặc biệt không?
Tút…
Cúp, cúp máy rồi?
Đàm Hi giơ điện thoại lên, ngơ ngác 3 giây, đợi khi hiểu ra vấn đề liền nhếch môi cười trộm.
Vẫn khá thật thà đấy chứ… không tồi.
Nhưng… bị từ chối như vậy, cô lại thấy hơi không cam tâm, dù sao, cách cô nhấn nhá khi nói chuyện rất ổn, vừa mềm vừa dẻo, còn ngon hơn mấy em gái Đài Loan nữa.
Hay thử lại nhỉ?
Gọi lại, tút tút một hồi lâu, không bắt máy.
Gọi lại, vẫn không bắt máy.
“Hừ…” Bà đây không tin không gọi được!
Kiên trì không từ bỏ, cuối cùng…
“Ngài à, phục vụ của tôi rất tốt, giá cũng không cao, đảm bảo hàng tốt giá rẻ bèo blablabla… Alo? Anh có đang nghe không đấy? Đừng vậy mà, trả lời người ta một câu đi nào!” Đàm Hi bị chính giọng của mình làm cho dựng tóc gáy, nhưng đã gọi tới nước này, cho dù cắn răng cũng phải làm đến cùng!
“Anh à, thật ra tôi không ngại việc chơi cùng các chị em đâu! Anh cũng có thể gọi thêm bạn bè! Giá không đổi, tính theo số lần…”
“Đàm Hi.”
“…”
“Tôi ghi âm rồi!”
Ba giây sau, “A a a… Lục Chinh, anh nham hiểm quá đó!”
“Là do cô tự tìm đến cửa.”
“Xóa ngay! Bây giờ, lập tức… xóa!” Cô nàng nào đó lên cơn, tức giận đạp trên giường.
“Mơ đi!” Giọng điệu bình thường.
Hít thở sâu, ép bản thân phải bình tĩnh lại, “Anh đã sớm biết là tôi đúng không?”
“Ừ.”
“Cho nên anh cố ý đúng không?”
“Ừ.”
Đàm Hi: “…” Ừ cái đầu anh!
“Cậu ơi, xin lỗi mà, cháu không…”
“Dùng chiêu lôi kéo làm quen, vô ích!”
“Cháu chỉ đùa thôi mà, cậu đừng tưởng thật.”
“Ừ.”
“Thật đó! Cháu biết cậu là người đứng đắn, chính trực nghĩa khí, sao có thể đi chơi gái được chứ, đúng không?”
“Ừ.”
“Cho nên, cậu sẽ xóa ghi âm, phải không? Hi hi…”
“Không!”
Nụ cười gượng cứng lại, cả người Đàm Hi như bị trúng thuật định thân, giây tiếp theo…
“Lục Chinh, đồ con gấu nhà anh! Chơi trò âm hiểm sau lưng người khác, nhận ra tôi lại không nói ngay, ý đồ muốn xem tôi tự làm xấu mặt chứ gì?” Ngừng lại, “Hay… anh thích nghe tôi quấy rối?”
Tuy đối phương đã kịp thời che micro lại nhưng Đàm Hi vẫn nghe thấy tiếng ho nhẹ, rất nhẹ, mang theo sự kìm nén, có một loại cấm dục đầy gợi cảm.
“Chậc, nói trúng tim đen của anh rồi à? Đêm dài, một mình rất cô đơn, có một con mèo hoang gãi nhẹ vào tim anh, thấy rất thoải mái đúng không?”
“Đàm Hi, cô thử nói thêm MỘT câu xem.”
“Anh muốn làm gì?” Lòng sinh cảnh giác.
“Đồ ngon phải chia sẻ với nhau.”
“Anh dám!”
Một tiếng cười lạnh, anh không hề lên tiếng, nhưng Đàm Hi hiểu, anh dám!
Không thể tưởng tượng nếu có người thứ ba nghe thấy đoạn ghi âm đó thì họ sẽ có phản ứng gì, mẹ nó, đúng là xui như chó…
“Lục Chinh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc!”
“Ừ!”
Đàm Hi dẹp lại ý muốn đùa giỡn, nghiêm túc trở lại.
“Đầu tiên, tôi muốn nghe thấy đoạn ghi âm đó, xác định xem nó có tồn tài tật hay không.”
“Được.” Dưới ánh sáng ấm áp nhu hòa của ngọn đèn trong phòng sách, người đàn ông dựa vào bàn, một tay cầm lấy điện thoại, một tay khác gõ theo nhịp xuống mặt bàn, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, có một sự nhàn nhã như nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhắm mắt, môi khẽ cong lên, chó con, biết cảnh giác thật đấy…
Anh chỉnh phần ghi âm, bật lên cho cô nghe.
“Đủ rồi!” Khuôn mặt của Đàm Hi vặn vẹo, nói thật, đến cô còn thấy buồn nôn bởi chính giọng nói nhão nhoẹt của mình.
“Cậu yêu, xin hỏi, cậu muốn thế nào mới chịu xóa thứ đó đi?”
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau, “Không xóa.”
Cái gì?
“Tôi sẽ không xóa nó.”
“So (vậy), ý của anh là muốn giữ lại để làm kỷ niệm sao?”
“Hừ, Đàm Hi, tôi luôn có cách để trừng trị cô.”
“Chỉ dựa vào đoạn ghi âm đó á?”
Đầu dây bên kia im lặng không trả lời.
“Anh nghĩ tôi sẽ sợ à?” Đàm Hì ngồi bên mép giường, hai chân đung đưa, cô chỉ làm vậy mỗi khi bản thân hoàn toàn thả lỏng.
Lúc nãy, Đàm Hi nghĩ thông suốt rồi, một đoạn ghi âm thôi mà, cũng chẳng phải là chứng cứ phạm tội gì to tát, cô sợ chắc?
Mất mặt ư?
Mất thì mất thôi! Dù sao da mặt cô dày, cứ coi như đang giảm cân đi.
“Này, Lục Chinh, thật ra anh không dám đâu.”
Người đàn ông cầm điện thoại, bất động, mày nhíu lại trong vô thức.
“Đầu tiên, anh không thể nào giải thích được đoạn ghi âm này đến từ đâu, điện thoại quấy rối ư? Quảng cáo gái gọi? Tôi không để ý đâu, nhưng anh dám công khai thân phận của tôi không? [Người cậu quá hung dữ: Cuộc gọi trêu chọc lúc nửa đêm của cháu dâu], anh nói xem, tiêu đề này được không? Có phải rất hấp dẫn, rất lẳng lơ, rất mập mờ?”
Ha ha ha… trong lòng Đàm Hi đang cười như điên.
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, “Thứ hai, cho dù anh dám nói, tôi thà chết không nhận, anh cũng hết cách! Ai biết được giọng nói trong đoạn ghi âm đó là ai? Cho nên, Tiểu Chinh Chinh à, anh cứ ngoan ngoãn giữ lại làm kỷ niệm đi, tôi cũng không muốn anh xóa đâu, nghe trước khi đi ngủ, đảm bảo anh sẽ mơ thấy giấc mơ thật đẹp! Đúng rồi, ngày hôm sau thức dậy, nhớ phải thay ga trải giường đấy nhé ~”
“Đàm Hi, cô thật là…”
“Sao? Không biết xấu hổ hả? Hay không biết ngại? Không biết liêm sỉ?” Giọng điệu chế nhạo, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Cô sợ nghe thấy những từ đó từ cái miệng lạnh lùng kia, cho nên, cô chọn tự nói ra, đánh phủ đầu.
Không nghi ngờ, Đàm Hi là một người kiêu ngạo, cô thấy có hứng thú với Lục Chinh, nhưng không có nghĩa là cô có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình.
Nếu Lục Chinh dám nói ra một trong các từ ấy thì sự dây dưa của họ cũng chỉ có thể đến đây là cùng.
Sự yêu thích của cô, cũng chỉ giới hạn bởi yêu thích, vẫn chưa đến mức “không có anh là không được”, cô có thể cảm thấy hứng thú với một người đàn ông, cũng có thể đổi thành người khác.
Không ai vô tình lạnh lùng hơn ai, bởi vì một chữ tình vốn chỉ như thế.
Thứ tình yêu khiến con người ta chết đi sống lại không hề có thực, cũng không đáng giá, Đàm Hi tự biết sức mình, cô là một người trần tục, có đủ những khuyết điểm nên có, ví dụ như, có mới nới cũ…
“Ấu trĩ.”
Cuộc gọi kết thúc.
Đàm Hi ngơ ngác, anh ta nói gì?
Ấu trĩ?
Anh ta thật sự nói… ấu trĩ?
Vừa tức giận vừa nhẹ nhõm, Đàm Hi hướng mắt nhìn ra ngoài khung cửa, bên ngoài, ánh trăng sáng ngời, trời sao đang lấp lánh.
Cho nên, Lục Chinh, anh hiểu mà, đúng không?
Đầu dây bên kia, người đàn ông buông điện thoại xuống rồi lại chìm vào suy nghĩ, một lúc sau, đột nhiên bật cười, hình như đã hiểu ra gì đó, đáy mắt trở nên sáng ngời.
“Nhạy cảm thế sao?”
Đêm đó, Đàm Hi ngủ rất ngon.
Còn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Lục Chinh mặc đồ tây đi giày da, anh vượt qua đám sương mù dày đặc, từ từ đi về phía cô, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ý cười nhẹ nhàng, chỉ thấy anh cong cánh tay phải lên, như đang nâng một thứ gì đó, nhưng vì sương mù quá dày đặc, Đàm Hi không nhìn rõ được.
Cô đoán, đó là bó hoa có chín mươi chín đóa hồng.
Nhưng khi cô lại gần, Đàm Hi kinh ngạc, đó là một cây kẹo mút cầu vồng!
Khuông mặt người đàn ông lạnh lùng, làm gì còn nụ cười nữa? Ánh mắt lạnh nhạt quét qua, băng tiễn ào tới, Đàm Hi không né kịp, đến khi cô xoay đầu nhìn lại, người đàn ông hé bờ môi mỏng, nhả ra hai chữ đầy ưu nhã…
“Ấu trĩ.”
Đàm Hi giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy, cũng may, chỉ là mơ, là giả thôi…
Nhưng, còn câu “ấu trĩ” là thật mà!
Nước mắt rơi đầy mặt.
Chiếc điện thoại đặt bên gói đổ chuông inh ỏi, Đàm Hi trợn mắt!
“Có chuyện thì nói, không chuyện thì cút!” Cô nàng đang rất bực bội nên giọng điệu tất nhiên sẽ không tốt là bao.
“Hình như tôi gọi không được đúng lúc cho lắm.”
Đàm Hi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười, “Là anh à…”
Chứa đầy ẩn ý.